Chương 22.2

PS: Free từ chương 1 - 22.2 nên ai lỡ mua nhầm những chương này khi bên mình set nhầm có thể liên hệ qua Thi Ý Cửu Nha để hoàn vàng nha.

Ông ta không muốn ở lại thêm chút nào, sợ bị lây bệnh, chỉ có thể kê một đơn thuốc, mà đơn thuốc ấy hiệu quả ra sao, ông ta cũng không dám chắc, dẫu sao sống đến từng tuổi này, ông vẫn chưa từng nghe nói có phương thuốc nào thật sự trị được ôn dịch.

Trong sách vở ghi chép, phương pháp duy nhất để khống chế ôn dịch là cách ly tuyệt đối. Nếu có thể cách ly kịp thời thì còn cứu được, nếu không thì chỉ còn cách dùng lửa thiêu sạch.

Nhiễm ôn dịch, chẳng phải chỉ có thể chờ chết sao?

Quốc công gia buông tay áo đại phu, lảo đảo lui về sau vài bước, thoáng chốc như già đi mấy tuổi.

Ngụy Ngọc Thanh siết chặt tay áo Tô Đại, ánh mắt dần tối lại, như vẫn chưa hết hy vọng mà hỏi:

“Là… là loại ôn dịch có thể khiến người ta chết sao?”

Ngụy Ngọc Thanh tuy mới chín tuổi nhưng thầy dạy đều là bậc cao nhân, kiến thức rộng rãi, tất nhiên cũng biết ôn dịch nghiêm trọng đến thế nào.

Tô Đại do dự một lúc, cuối cùng gật đầu.

Quốc công gia chống tay lên bàn, không cẩn thận va phải lư hương mà Tô Đại mang đến, bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, liền gọi gã sai vặt trong phủ đến.

Là chủ nhân phủ quốc công, vì đại cục, ông không cho phép mình chần chừ thêm nữa.

“Đi tìm một người nhanh nhẹn lanh lợi, mang theo khăn che mặt, gom hết tất cả các loại dược liệu trong kinh thành có thể ức chế ôn dịch, tuyệt đối không được lại gần đám lưu dân, phải giữ khoảng cách. Sau khi trở về thì lập tức đóng cửa phủ!”

“Còn nữa, nói với thế tử, tạm thời đừng trở về.”

Gã sai vặt nhận lệnh, lập tức rời đi.

Ánh mắt quốc công gia đầy tang thương. Đợi đến khi gã sai vặt đã đi được một lúc lâu, ông mới quay sang nhìn Tô Đại:

“Lúc ngươi đến, đã đoán trước được rồi sao?”

Tô Đại đáp: “Hôm qua lúc trở về phủ, ta và dì đã gặp lưu dân chặn xe ngựa, trong số đó có người đã chết do nhiễm ôn dịch.”

Ánh mắt quốc công gia thêm phần thê lương, ông uể oải ngồi xuống ghế, hồi lâu không nói một lời.

Người đời chỉ biết phu nhân quá cố của ông u sầu mà mất, nhưng thật ra, đó chỉ là lý do lấy lệ với bên ngoài, bà cũng là vì ôn dịch mà chết.

Phu nhân đầu tiên của ông là vợ từ thuở niên thiếu, tình cảm cực kỳ sâu đậm. Khi ấy tuy ông mang danh tước vị nhưng tài năng không được trọng dụng, lại không vừa mắt với những kẻ giả dối trong triều, nên ngày ngày rảnh rỗi ở nhà.

Bà thấy ông mất chí hướng, liền đến nhà mẹ đẻ cầu xin giúp ông một chức quan, để ông bước vào triều.

Không biết bà đã chịu những gì ở Lý gia, khi trở về thì sắc mặt thất thần, rồi sau đó không nói một lời, cuối cùng nói sẽ cắt đứt quan hệ với Lý gia.

Vì bà, ông quyết tâm phấn đấu, không muốn bà phải đau lòng thêm. Nhưng mỗi khi đến thời khắc then chốt, luôn có người âm thầm cản trở. May thay, sau nhiều lần vượt qua khó khăn, cuối cùng ông cũng giành được một chức quan thực quyền.

Sau đó, thành Hán Dương đột ngột bùng phát ôn dịch nghiêm trọng. Triều đình phái ông đến xử lý, đúng lúc ông vừa mới nhận chức, thủ hạ không phục, chẳng ai chịu nghe lệnh. Phu nhân liền đi cùng ông bôn ba khắp nơi. Ông điều tra nguồn gốc ôn dịch, còn nàng thì nấu cháo phát cho dân.

Nhưng ôn dịch lan rất nhanh, ông hầu như không thể tra ra được nguyên nhân, người chết cứ lần lượt nối tiếp nhau. Vì lo chuyện bên ngoài, ông đã không chú ý tới việc thân thể bà ngày càng tiều tụy.

Sau đó, thuốc men ở Hán Dương ngày càng khan hiếm, thuốc từ nơi khác điều đến cũng không kịp. Phu nhân đem toàn bộ dược liệu mình có chia hết cho bách tính, cứ thế lặng lẽ rời xa ông.

Tính đến nay, đã mười tám năm rồi.

Trong phòng bỗng truyền ra tiếng bát sứ vỡ vụn, quốc công gia giật mình tỉnh khỏi dòng ký ức, vội vã chạy vào trong:

“Xảy ra chuyện gì?!”

Chỉ thấy lão phu nhân ngồi ở bên ngoài giường, còn bên trong màn trướng, Diêu thị đang bưng bát thuốc đút Ngụy Cẩm Vân uống thuốc.

Lão phu nhân lạnh lùng liếc nhìn quốc công gia một cái, nói:

“Là gia chủ mà hoảng hốt thất thố như vậy còn ra thể thống gì nữa!”

Cái ly bị đập vỡ chính là do lão phu nhân ném xuống.

Quốc công gia ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ: “Mẫu thân nói phải.”