Bên trong xe ngựa, hơi ấm tỏa ra khắp bốn phía.
Ngụy Ngọc Niên nói: “Trong đám lưu dân có người sai khiến, cố ý kích động dân chúng, cản trở người đi đường.”
Hắn bình thản quan sát Tô Đại, rồi hỏi: “Muội có bị thương không?”
Tô Đại lắc đầu, ra hiệu là không sao.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, Tô Đại vén màn xe lên, chỉ thấy tuần bộ đã đuổi tới, đám lưu dân đang tán loạn chạy trốn khắp nơi.
Tô Đại thò người ra, vội vàng hô lên: “Trong đám lưu dân có người nhiễm ôn dịch, bệnh rất dễ lây, các người mau tránh xa ra một chút!”
Nhưng giọng của Tô Đại bị gió cuốn đi, tuần bộ không nghe rõ nàng nói gì, chỉ cho là những lời vô nghĩa.
Những lưu dân kia ngoài việc gầy yếu ra thì nhìn cũng không khác người bình thường là mấy.
Thấy tuần bộ không phản ứng gì, Tô Đại quay người lại nói với Ngụy Ngọc Niên:
“Mau bảo bọn họ tránh xa ra một chút!”
“Chết người mất! Hoa Kinh có nhiều người như vậy, tuần bộ mỗi ngày tiếp xúc với rất nhiều dân chúng, nếu ôn dịch lây lan, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!”
Ngụy Ngọc Niên yên lặng nhìn nàng thật lâu, nhưng không ra lệnh dừng xe, như đang suy nghĩ nên đáp lại nàng thế nào.
Xe ngựa càng đi càng xa, sắp bỏ lỡ cơ hội thông báo cho bọn họ. Tô Đại liền hướng Hoắc Duy nói: “Hoắc Duy, mau dừng xe!”
Nghe vậy, Hoắc Duy liền giật lấy dây cương, khiến xe ngựa dừng lại.
Xe ngựa vừa dừng, Hoắc Duy đã bước xuống.
Từ trong xe truyền ra giọng nói nhàn nhạt của Ngụy Ngọc Niên:
“Đã đến đầu hẻm rồi.”
…… Sau đó, Hoắc Duy liền bị đuổi xuống xe.
Hoắc Duy giống như hòa thượng sờ không tới đầu (ý là không hiểu đầu đuôi ra sao), không biết vì sao Tô Đại lại bảo hắn dừng xe đột ngột như vậy, càng không hiểu vì sao Ngụy Ngọc Niên nói cho đi nhờ mà thật sự chỉ cho nhờ…… một đoạn đường.
Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa dần dần đi xa……
Trước mắt chỉ có con ngựa đang chạy, chỗ này lại hoang vắng, hắn cũng không biết liệu đám lưu dân có đột nhiên quay lại hay không, chỉ đành cúi đầu tiếp tục bước đi về phía trước. May mà thể lực hắn không tệ.
Chỉ là đầu hẻm chẳng có ai.
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, cô đơn quá đi!
Tô Đại thò người ra khỏi xe ngựa: “Về nhà hãy dùng nước ấm ngâm y phục, lấy thương truật xông hơi để trừ độc!”
Hoắc Duy xúc động vẫy tay với nàng, ra hiệu là hiểu rồi.
Một lực mạnh kéo nàng trở lại bên trong xe, Ngụy Ngọc Niên nắm chặt tay Tô Đại, khiến nàng phải quay đầu lại. Tô Đại tránh không được, chau mày hỏi:
“Vì sao không cho ta xuống xe để báo cho đám tuần bộ kia biết?”
Ngụy Ngọc Niên ngước mắt lên, nói: “Đám lưu dân đó là có người cố ý đưa vào kinh thành. Nếu ta ra mặt, chẳng khác nào rút dây động rừng.”
Tô Đại không thể tin nổi: “Nhưng trong Hoa Kinh có nhiều bách tính như vậy, phải làm sao bây giờ?”
Ngụy Ngọc Niên thu tay lại, vuốt nhẹ các ngón tay, chuyện này quá phức tạp, hắn cũng không muốn giải thích thêm với nàng: “Chuyện này không cần xen vào, ta đã có sắp xếp.”
Một câu “đã có sắp xếp” liền coi như đuổi nàng đi. Nàng lo lắng bao lâu nay, vừa rồi cũng không chịu giải thích kỹ càng với nàng, khiến nàng im lặng không nói, âm thầm tức giận.
Một lúc sau, Ngụy Ngọc Niên lại lên tiếng: “Giận rồi?”
Tô Đại giọng chua chát: “Đâu dám, mạng bách tính vốn không đáng giá bằng mạng của quý nhân, chỉ không biết mạng của ta có được tính là đáng giá hay không.”
Trong mắt Ngụy Ngọc Niên mang theo chút ý cười, giải thích:
“Ta đã sớm cho người bố trí sẵn, âm thầm tập hợp đám lưu dân lại một chỗ, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Tô Đại hỏi: “Nói vậy thì, huynh chẳng phải đã đoán được từ sớm sẽ có ôn dịch?”
Ánh mắt Ngụy Ngọc Niên trầm xuống: “Sau lũ, ắt có ôn dịch.”
“Lý Thanh Nguyên muốn nâng Anh vương lên ngôi, hơn phân nửa số lưu dân vào thành là do ông ta sắp xếp, ta chỉ không ngờ ông ta lại dám liều lĩnh đến vậy.”
Ông ta đã già rồi, không ngồi yên được nữa. Xem ra không bao lâu nữa, Hoa Kinh tất sẽ xảy ra một trận phong ba máu lửa.
Tô Đại nghiêm túc nói: “Nhưng dù thế nào cũng sẽ có người vô tội nhiễm ôn dịch mà chết! Ôn dịch không đơn giản như huynh nghĩ.”
“Nhưng ——” Ngụy Ngọc Niên nghiêng đầu, giọng điệu nhàn nhạt, “Triều đình thay đổi, tự khắc sẽ có vài người vô tội phải bỏ mạng.”
Chỉ trong chớp mắt, người đang ngồi đối diện nàng đã không còn là thế tử ca ca ôn hòa như ngọc kia nữa. Tô Đại thoáng ngẩn người, rồi như phản xạ, buột miệng hỏi:
“Nếu người vô tội đó là huynh thì sao?”
“Thì ta sẽ làm viên đá lót đường, có sao đâu.”
“Trên đời làm gì có chuyện nào dễ dàng thành công mà không phải trả giá?”
Hắn cụp mắt, thần sắc không rõ: “Trừ phi có được Sơn Hà Lục, tìm được bản đồ kho báu.”
Tô Đại hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, làm bộ như không biết: “Sơn Hà Lục đã bị hủy rồi mà.”
“Ta tận mắt thấy.”
Ngụy Ngọc Niên không muốn tiếp tục bàn về đề tài này, bèn đổi chủ đề: “Nghe a tỷ nói, Cẩm nhi giận dỗi bỏ đi không thấy đâu.”
Tô Đại “ừm” một tiếng.
Lại nghe hắn nói: “Tính khí của nó như vậy, nên nếm chút khổ sở.”
Tô Đại trong lòng vẫn còn gợn sóng vì chuyện Ngụy Ngọc Niên nhắc đến Sơn Hà Lục, tâm trí không yên, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm nữa, cũng không nhận ra Ngụy Ngọc Niên vẫn luôn lặng lẽ nhìn nàng.
Mãi đến khi trở về Phương Nhã Các, Tô Đại mới cảm thấy mọi chuyện như không thật.
Không biết đã ngồi yên bao lâu, trong phòng chỉ còn lại mùi thương truật đang cháy, khói hương lượn lờ.
Nàng cảnh giác khi Ngụy Ngọc Niên đột nhiên nhắc đến Sơn Hà Lục có lẽ là đang thử dò xét.
Nàng lấy bức thư do giám tự để lại, nhìn kỹ một lần cuối, ánh mắt dừng lại trên mấy chữ to dưới gốc bồ đề, rồi mới châm lửa đốt thư, cho đến khi ngọn lửa gần như nuốt trọn tờ giấy, nàng mới mở cửa ra, gọi Minh Hỉ đến, ghé sát tai nàng ấy nói mấy câu.
Minh Hỉ nghe xong liền mạnh mẽ gật đầu.
“Cô nương yên tâm, ta nhất định mang nó trở về nguyên vẹn.”
Minh Hỉ là người Tô Đại tin tưởng nhất. Sơn Hà Lục được mang từ chùa Quảng Thiền về, chỉ cần do Minh Hỉ đi lấy, nàng mới có thể yên tâm.
“Không cần đi ngay hôm nay, ngươi tìm thời điểm không ai chú ý, lặng lẽ đi là được.”
“Nhớ kỹ, nhất định không để bị ai phát hiện!”
Minh Hỉ lại gật đầu thật mạnh.