- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tô Mộng
- Chương 2.2
Tô Mộng
Chương 2.2
Lúc này Ngụy Cẩm Vân đến khóc cũng thấy mệt, cả người bắt đầu run rẩy, nước mắt nước mũi chảy thành dòng, thật sự rất thê thảm.
Ngụy Ngọc Niên không mảy may dao động, ném thước xuống, lạnh lùng nói:
“Người trong Ngụy phủ ai nói nàng là kẻ ăn nhờ ở đậu ta đều mặc kệ, chỉ riêng ngươi là không thể.”
“Tự mình suy nghĩ cho kỹ, khi nào biết sai thì hãy quay về.”
Trong lòng Tô Đại, con mèo nhỏ không yên phận giật giật, khiến nàng đang ngẩn người cũng sực tỉnh.
Ngay sau đó, chỉ thấy con mèo nhảy khỏi lòng nàng, phóng thẳng về phía từ đường.
Tô Đại giật mình, vội vàng đuổi theo.
Vẫn là chậm một bước.
Chỉ thấy con mèo con đã lao vào từ đường, như nổi điên đuổi theo Ngụy Cẩm Vân, nhắm vào chỗ đang chảy máu mà liếʍ láp, dọa cho Ngụy Cẩm Vân đến tay bị thương cũng không kịp quan tâm, giống như gặp phải quái vật kinh thiên động địa, hoảng loạn mà chạy khắp phòng.
Khi còn nhỏ nàng ta từng rượt theo một con mèo hoang chạy ra khỏi phủ, mèo hoang không nhận chủ, tưởng rằng Ngụy Cẩm Vân muốn làm hại nó, liền nổi điên mà cào cắn, quấn lấy nàng ta mãi không chịu buông.
Lúc ấy Tô Đại tình cờ đến tìm nàng ta, đã chứng kiến cảnh đó.
Tô Đại theo bản năng ôm lấy nàng ta, may mắn kịp thời bảo vệ, nàng ta chỉ bị vết cào làm mặt bị thương, tuy nhiên cũng suýt chút nữa hủy dung, phải dưỡng rất lâu mới khỏi. Từ đó về sau, Ngụy Cẩm Vân đến cả lông mèo cũng không dám nhìn thấy.
Tô Đại nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo trên cổ tay, nơi đó là dấu vết năm xưa vì bảo vệ Ngụy Cẩm Vân mà vô ý bị mèo cào để lại.
Ngụy Ngọc Niên đối với việc Tô Đại đột nhiên xuất hiện không hề tỏ ra bất ngờ, vừa rồi hắn đã phát hiện ra, chỉ là lúc nhìn thấy động tác nhỏ trên tay nàng thì ánh mắt hơi cụp xuống, như đang suy nghĩ gì đó.
Chỉ chốc lát sau, hắn nói: “A Đại, đi thôi.”
Tô Đại liếc mắt nhìn từ đường, Ngụy Cẩm Vân đang bị mèo truy đuổi đến mức mặt mũi thất sắc, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn là đuổi theo Ngụy Ngọc Niên.
Ngụy Ngọc Niên hỏi: “Thân thể khá hơn chưa?”
Đây là lần đầu tiên sau khi rơi xuống nước, Tô Đại gặp lại hắn. Khi nàng bệnh nằm giường suốt mấy ngày, thế tử ca ca chưa từng tới thăm, nên nàng lành lạnh nói:
“Sao dám làm phiền thế tử ca ca quan tâm, đã khá hơn nhiều rồi.”
Ngụy Ngọc Niên nghi hoặc liếc nhìn nàng một cái.
Trong từ đường, Ngụy Cẩm Vân chật vật né tránh mèo, nhìn thấy Tô Đại nhàn nhã thong dong, lập tức tức giận đến không chịu nổi, ngay cả khóc cũng quên, hung dữ hét lên:
“Tô Đại, ta và ngươi chưa xong đâu!”
Tô Đại làm bộ như không nghe thấy: “Nhị muội muội nói muốn mời ta ăn cơm sao?”
Ngụy Cẩm Vân giận đến giậm chân: “Ta nói ta và ngươi chưa xong đâu!”
Tô Đại nghiêm túc gật đầu: “Được, ta biết rồi, muội nói muốn cùng chơi đùa cùng mèo hoa!”
“A ——!”
Mèo con lao thẳng đến Ngụy Cẩm Vân, nàng ta né không được, ném cũng không ra, khóc còn thảm hơn cả lúc bị đánh.
“Cứu mạng ——”
“Mẹ ——”
“……”
“Ta sai rồi huynh trưởng, huynh trưởng ——”
“…… A Thanh mau bắt nó lại đi!”
“Đệ sao lại vô dụng như vậy chứ!”
“…… Đại tỷ tỷ, ta sai rồi ——”
“……”
Tô Đại hơi hơi mỉm cười, đi bên cạnh Ngụy Ngọc Niên.
Nàng cũng không phải cố ý thả mèo con vào, con mèo bị cắt móng vuốt rồi, nhiều lắm chỉ là dọa nàng ta một chút thôi.
Tiếng kêu của Ngụy Cẩm Vân càng lúc càng xa, Ngụy Ngọc Niên bước đi dứt khoát, lạnh nhạt, đến cả đại phu cũng không thèm gọi cho nàng ta.
Hắn nói: “Ngày mai muốn đi chùa Quảng Thiền dâng hương, đồ của muội đã chuẩn bị xong chưa?”
Mỗi khi đến cuối năm, nàng đều sẽ đến chùa Quảng Thiền cầu phúc cho cha mẹ.
Chỉ là năm ngoái trên đường đi cầu phúc gặp phải trận tuyết lớn làm tắc đường xuống núi, nàng bị kẹt trong chùa suốt một tháng mới trở về phủ, vì vậy hai ngày trước Ngụy Ngọc Niên mới đặc biệt xin cho nàng một tấm bùa bình an, dặn nàng lúc nào cũng mang theo bên người, để cầu lấy chút may mắn.
Không ngờ lại bị Ngụy Cẩm Vân nhìn thấy nổi lòng ghen tị.
Tô Đại gật đầu, ánh mắt chuyển động, nhìn về phía Ngụy Ngọc Niên, ánh mắt không tự chủ mà dừng lại, theo bản năng nhìn chằm chằm túi thơm bên hông hắn, chính là túi thơm Trần Uyển Thanh đưa cho hắn vào ngày nàng rơi xuống nước.
Nàng nhìn chăm chú, không chú ý rằng Ngụy Ngọc Niên cũng đang nhìn nàng.
Ngụy Ngọc Niên hỏi: “Muội thích à?”
Tô Đại hoàn hồn, dời mắt đi: “Túi thơm của thế tử ca ca rất đẹp.”
Ngụy Ngọc Niên giơ tay tháo xuống, đưa cho Tô Đại: “Vậy tặng cho muội.”
Cứ như thể đưa ra chỉ là một món đồ chơi nhỏ không đáng giá.
Tô Đại lắc đầu từ chối: “Túi thơm này làm rất tinh xảo, người đưa chắc chắn đã bỏ ra không ít tâm sức, ta sao có thể cướp đi đồ người khác yêu thích.”
Ngụy Ngọc Niên nhíu mày: “Ta không thích, muội thích thì ta tặng muội.”
Tô Đại tiếp tục lắc đầu: “Thế tử ca ca vậy là phụ lòng tốt của người ta, xoay lưng liền đem lễ vật tặng cho người khác.”
Ngụy Ngọc Niên không nhịn được mà nói: “A Đại, hôm nay muội làm sao mà âm dương quái khí vậy?”
Tô Đại sững người, ý thức được hôm nay mình có hơi kỳ lạ, nàng nhận lấy túi thơm, quay đầu nói: “Ta không có.”
Có lẽ là bị gì đó chọc giận, xem ra lúc nãy còn chưa xả hết giận, Ngụy Ngọc Niên bất đắc dĩ lắc đầu.
“Dạo này ta bận điều tra vụ án, trở về có chút muộn, muội là giận vì ta không tới thăm muội sao?”
Tô Đại ủ rũ nói: “Ta không có.”
Tâm tư thiếu nữ khó nắm bắt, Ngụy Ngọc Niên khoanh tay suy nghĩ, không tìm ra manh mối, vậy đồng liêu đều dỗ muội muội như thế nào nhỉ?
Hình như là đưa ít kỳ trân dị bảo, đồ chơi mới lạ, trang sức đẹp… Dù sao dỗ một chút là lại tốt lên mà thôi, hắn cũng chưa từng nghĩ nhiều.
Hai ngày nay, vụ án thuế muối ở Giang Nam khiến hắn đau đầu, lần này hắn đến Giang Nam chính là vì chuyện đó, quả thực đã tra ra một ít manh mối. Chỉ là đối phương có thế lực không nhỏ, muốn nhổ tận gốc e là không dễ dàng gì.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tô Mộng
- Chương 2.2