Thấy Tô Đại vẫn ngơ ngác, hắn kêu “Chà!” một tiếng, chống tay lên hông, ngẩng đầu nhìn trời, tự trách:
“Là ta! Man Hắc Tử đây mà!”
“Phì ——”
Nghe câu đó thì nàng đúng là nhớ rồi.
Năm đó phụ thân bị giáng chức về Cô Tô, từ đại học sĩ nội các thành một chủ bộ nho nhỏ, trong nhà khi đó cũng vô cùng túng thiếu, ngay cả một viện nhỏ tươm tất cũng thuê không nổi, triều đình lại không phân cho nơi ở.
Chỉ có thể thuê tạm một căn nhà nhỏ trong hẻm Liễu Loan ở sau thành, giá thuê hợp lý, viện cũng đủ cho mấy người bọn họ ở, tuy cuộc sống chật vật nhưng lại rất vui vẻ.
Nhà bên cạnh họ là một đôi phu thê vừa mới thi đậu tiến sĩ, rất ân ái, trong nhà có một đứa con trai, từ nhỏ da đen nhẻm, người lớn thường chọc gọi là “mọi rợ”, từ đó mới có biệt danh —— Man Hắc Tử.
Vì tuổi gần nhau, khi nhỏ hai người thường hay chơi cùng nhau, sau đó Tô phủ gặp chuyện, đêm nàng rời đi, Man Hắc Tử khóc lóc đến tìm nàng, bị cha mẹ kéo về, từ đó Tô Đại chưa từng gặp lại hắn.
“Bây giờ không thể gọi ta là Man Hắc Tử nữa đâu!” Hắn gấp gáp giải thích, “Ta tên là Hoắc Duy.”
“Được rồi, Hoắc Duy.”
Quả thật trước đây nàng không biết tên hắn, chỉ gọi là Man Hắc Tử.
“Dạo gần đây cha ta được điều vào kinh nên cả nhà chuyển tới đây, ta còn đang nghĩ có gặp được ngươi không, ai ngờ hôm nay lại gặp thật!”
Hoắc Duy cười hí hửng.
Cố nhân gặp nhau, Tô Đại cũng không kìm được khẽ mỉm cười, đúng lúc này lại nghe thấy động tĩnh sau hòn núi giả đã dứt.
Nàng kéo Hoắc Duy tránh đi, chui vào một lối khác trong hang núi giả.
Nữ tử kia uể oải mặc lại xiêm y, sửa sang tóc tai xong, thấy mọi thứ ổn thỏa mới nói: “Đi nhanh đi, đừng để Thẩm đại nhân chờ lâu.”
Nam nhân kia còn chưa thoả mãn, vừa mặc quần vừa trêu: “Nàng ta nào bằng tư vị của nàng chứ?”
Hắn chỉ hận không thể chết trên người nữ nhân này, đáng tiếc mỹ nhân như thế chỉ có thể lén lút vụиɠ ŧяộʍ, muốn cưới làm vợ thì không được, sửa lại tính toán ngày mai sẽ cầu hôn biểu tỷ nàng làm chính thϊếp.
Hoắc Duy kinh ngạc nói: “Sao lại là hắn?”
Tô Đại hỏi: “Ngươi biết à?”
Hoắc Duy nói: “Hắn là tam công tử của phủ Trần Hà Tây, tên là Trần Thuật. Cha hắn là Thị lang Hộ bộ trong triều, vài người thúc phụ khác cũng đều là quan lại trong triều, đều từ hàn môn đi lên. Chỉ tiếc người này ham chơi lười làm, ngoài mặt thì ăn chơi trác táng, không có nửa điểm giống cha hắn.”
Tô Đại ngạc nhiên nói: “Ngươi sao lại hiểu rõ đến vậy, chẳng phải ngươi mới đến Hoa Kinh sao?”
Hoắc Duy hai tay gối sau đầu, tựa lười biếng dựa vào đá núi giả:
“Hoa Kinh thì không còn đơn thuần như Cô Tô, gần thiên tử như vậy, động một chút là rơi đầu, ta ít nhiều cũng phải có chút phòng bị chứ, chẳng phải sao?”
“Huống hồ ——” ánh mắt hắn trở nên kiên định, “Ta muốn đi tòng quân, muốn bước vào triều đình thì phải sớm dò xét cho rõ ràng những người này!”
Cứ như lắc cây đậu, kéo được một cái là cả chuỗi theo sau, hắn nói liên miên không dứt, vẫn y như hồi nhỏ, vô tư vô lo.
Tô Đại âm thầm thở dài.
Phía sau hòn giả sơn, nữ tử kia đã rời đi.
Trần Thuật nhìn quanh bốn phía, thấy không ai phát hiện, liền quay người đi theo hướng ngược lại.
Tô Đại âm thầm theo sau hắn, Hoắc Duy lại âm thầm theo sau Tô Đại.
Tô Đại dừng bước, liếc nhìn Hoắc Duy.
Hoắc Duy cũng dừng lại, gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu:
“Ta cũng đang xem hắn muốn làm gì.”
Lúc này thấy Tô Đại giật lại phần váy bị Hoắc Duy dẫm lên, quay người bước đi.
“Ai?”
Thấy Tô Đại không để ý tới mình, hắn không nhịn được gọi một tiếng rồi vội bịt miệng lại, tự vỗ đầu mình, rồi lặng lẽ đuổi theo.
Trần Thuật vô cùng quen thuộc phủ công chúa, hắn ta vừa đi vừa thận trọng quan sát, lo sợ bị người phát hiện.
Đi qua mấy dãy hành lang, từ xa đã thấy một gian phòng khách hẻo lánh.
Tô Đại bỗng chốc giật mình tỉnh táo, đột nhiên nhớ tới Trần Uyển Thanh.
Nàng hỏi gấp: “Thúc phụ của Trần Thuật có phải là người nhậm chức thái phó trong triều không?”
Hoắc Duy suy nghĩ chốc lát, dứt khoát nói:
“Đúng vậy!”
Không xong rồi!
Nàng lập tức nhớ lại ánh mắt Trần Uyển Thanh nhìn Thẩm Trác Nhiên trước đó, chỉ sợ đã xem nàng ấy là tình địch rồi.
Nàng vội nói với Hoắc Duy: “Giúp ta chặn hắn lại!”
Nếu trễ thì không kịp nữa, ai biết hắn sẽ làm gì với Thẩm Trác Nhiên!
Hắn ta đi thẳng một đường, rõ ràng mục tiêu chính là căn phòng khách kia , tuyệt đối không thể để hắn toại nguyện.
Hoắc Duy gật đầu, lập tức ba bước gộp hai vòng ra sau lưng Trần Thuật.
Trần Thuật vừa nghe thấy tiếng động sau lưng, còn chưa kịp hô lên thì đã bị một chưởng đập mạnh vào cổ, toàn bộ động tác đều nhanh gọn, chuẩn xác tàn nhẫn!
Nhưng rồi, không khí ngưng đọng trong vài giây.
Hoắc Duy nhìn Trần Thuật, Trần Thuật cũng nhìn Hoắc Duy, hai người đối mắt, im lặng.
Trần Thuật cảm thấy cổ đau nhói, lập tức giãy giụa hét to một tiếng: “Cứu mạng ——”
Hoắc Duy vội vàng bịt miệng hắn lại, thêm một chưởng nữa đánh xuống!
Lần này thì thật sự bất tỉnh không còn kêu được.
Tô Đại ôm trán, không nỡ nhìn thẳng.
Hoắc Duy cười ngượng, cái đuôi ngựa mềm rũ sang một bên, hình như cũng cảm thấy ngại ngùng.
Chưa có kinh nghiệm, ra tay còn vụng.
Hiện trường “vụ án” còn chưa kịp dọn dẹp, đã nghe thấy có tiếng người mỗi lúc một gần.
Tô Đại và Hoắc Duy vội kéo Trần Thuật giấu đi, nhưng thân hình hắn lại mập mạp, nằm thẳng cứng ngắc, hai người hợp sức cũng chỉ kéo được một thước.
Từ xa, Trần Uyển Thanh dừng bước, hỏi nữ tử đi bên cạnh:
“Xác định là Trần Thuật đi vào rồi chứ?”
Nữ tử cúi đầu đáp: “Nô tỳ tận mắt thấy.”
Mà người tự xưng là nô tỳ kia, ngẩng đầu lên, lại chính là nữ tử vừa ở sau núi giả cùng Trần Thuật ân ái.
Tô Đại và Hoắc Duy hao hết một phen sức lực mới kéo được Trần Thuật vào sau lùm cây, hai người đồng loạt buông tay rồi tìm một chỗ núp kỹ.
Lại nghe Trần Uyển Thanh nói: “Nếu hắn đã vào, chúng ta không cần quấy rầy, chờ lát nữa dẫn mọi người tới xem trò vui!”
Trần Uyển Thanh che miệng cười khẽ, trong lòng đắc ý: Không uổng công nàng hao tâm tổn trí, mua chuộc hạ nhân trong phủ công chúa từ sớm, lại cố ý nói tốt cho Thẩm Trác Nhiên trước mặt công chúa, khiến trưởng công chúa có ấn tượng tốt, đặc biệt mời nàng nhập phủ.
Vừa rồi Thẩm Trác Nhiên đã uống mê dược, lúc này chắc vẫn còn hôn mê trong phòng khách!
Gần đây trong triều đồn rằng Thẩm Trác Nhiên và Ngụy Ngọc rất thân thiết, nói họ là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!
Đúng là nực cười!
Cái danh thế tử phi đó chỉ có thể là của Trần Uyển Thanh nàng mà thôi!
Ai dám ngáng đường nàng thì đừng trách nàng nhẫn tâm độc ác.
Sau khi Trần Uyển Thanh rời đi, Tô Đại lập tức gọi Hoắc Duy, hai người hợp sức kéo Trần Thuật vào phòng khách.
Tốn không ít sức lực, cuối cùng cũng đến được trước cửa.
Hoắc Duy cõng hắn lên bậc thềm, Tô Đại bước tới định mở cửa.
“Cạch!”
Cửa liền từ bên trong mở ra, chỉ thấy Ngụy Ngọc Niên thân hình cao lớn, thần sắc nặng nề.
Phía sau hắn, Thẩm Trác Nhiên sắc mặt tái nhợt, yếu ớt, khoác một chiếc áo choàng nam tử.