Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tô Mộng

Chương 15.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chớp mắt đã đến tiết lập xuân, tiệc thưởng xuân ở phủ trưởng công chúa.

Tô Đại từ sáng sớm đã bị Minh Hỉ kéo dậy sửa soạn trang điểm. Đồ trang sức và quần áo thay hết bộ này đến bộ khác. Nàng như một con rối bị giật dây, để mặc Minh Hỉ chơi đùa, cuối cùng khi Minh Hỉ lại lấy ra một bộ xiêm y màu bột củ sen chuẩn bị thay vào, nàng không nhịn được mà nói:

"Minh Hỉ, ta chỉ đi ngang qua cho có mặt, không cần ăn mặc quá long trọng."

Minh Hỉ tay vẫn không ngừng: "Cô nương, biết đâu lần này phu nhân nào đó ở yến tiệc nhìn trúng cô nương, mà con trai họ cũng vừa ý cô nương, vậy thì chúng ta không cần thuê nhà bên ngoài nữa!"

Tô Đại đè tay Minh Hỉ đang mặc xiêm y, nghiêm túc nói: "Minh Hỉ, sẽ không có ai cưới ta làm chính thê."

"Ta cũng tuyệt đối sẽ không làm thϊếp."

"Ôi cô nương..." Minh Hỉ hiểu rõ tình thế hiện tại. Với thân phận của cô nương bây giờ, đúng là không thể làm chính thê, nhưng nàng vẫn luôn ôm một tia hy vọng, lỡ đâu có ngoại lệ thì sao?

Ở Cô Tô khi trước, phu nhân của vị tiến sĩ ở nhà bên chẳng phải cũng là người gϊếŧ heo đó sao?

Tô Đại nói tiếp: "Đúng rồi, chuyện ta nhờ ngươi dò hỏi tòa nhà thế nào rồi?"

Nhắc tới chuyện này, mặt Minh Hỉ nhăn như bánh bao, ủ rũ nói: "Chúng ta đi xem tòa nhà ở ngoại ô, lúc sáng hôm qua còn nói giá cả xong xuôi rồi, vậy mà chỉ trong lúc ăn cơm trưa họ lại nói không cho thuê nữa, bảo là có người khác trả giá cao hơn."

"Thật là không giữ chữ tín! Không biết tên nào vô lương tâm lại ra giá cao như vậy để thuê cái chỗ đó!"

Tô Đại lắc đầu, nàng cũng không đoán được: "Thôi, vậy tìm cái khác vậy."

Nàng liếc nhìn đống xiêm y lộn xộn, tùy tiện chỉ một bộ váy áo màu lục nhạt:

"Minh Hỉ, lấy bộ kia đi. Búi tóc đơn giản thôi, đừng trang điểm cầu kỳ quá."

Sau khi Tô Đại sửa soạn xong, Diêu thị cũng dắt tay Ngụy Cẩm Vân được chải chuốt kỹ càng đi ra. Ngụy Cẩm Vân mặc một bộ váy màu phấn nhạt, khoác áo choàng mỏng nhẹ, tóc búi kiểu đơn ốc, cài trâm hoa nhung hồng nhạt, trông vừa nghịch ngợm lại đáng yêu.

Diêu thị thấy Tô Đại, nhíu mày, có chút không vui: “Minh Hỉ, không phải sáng sớm đã nói với ngươi là phải trang điểm cho Đại nhi thật tốt sao?”

Tô Đại nói: “Dì đừng trách, là con bảo Minh Hỉ trang điểm như vậy.”

“Con…” Diêu thị sao lại không hiểu tâm tư của Tô Đại, sắc mặt mang theo vẻ hận sắt không thành thép, nhưng lúc này đã không còn sớm, muốn trang điểm lại cũng không còn kịp, bà chỉ có thể thở dài rồi lên xe ngựa.

Tô Đại theo sau Diêu thị lên xe, lại phát hiện Ngụy Cẩm Vân hôm nay khác thường, cũng bước lên phía sau.

Trước nay Ngụy Cẩm Vân chưa từng ngồi cùng xe ngựa với nàng, hễ có nàng thì Ngụy Cẩm Vân đều tránh thật xa, trừ khi chủ động đến gây chuyện, giống như hôm nay yên ổn theo sau mà không có động tĩnh gì thật sự là hiếm thấy.

Tô Đại không nhịn được liếc nhìn Ngụy Cẩm Vân một cái.

Ngụy Cẩm Vân nhận ra ánh mắt Tô Đại, ngược lại lại ngang nhiên ngồi xuống một bên xe ngựa, khinh thường nói:

“Trưởng công chúa tổ chức yến tiệc thưởng xuân, đều là gia quyến của các đại thần trong triều, thật không hiểu ngươi theo đến làm gì, chẳng phải là tự rước lấy nhục sao!”

“Cẩm nhi!”

Diêu thị ngăn lại, nhưng lại càng khiến Ngụy Cẩm Vân nổi tâm phản nghịch:

“Chẳng lẽ con nói sai à?”

“Trong triều có ai sẽ để ý đến nàng? Dù có để ý thì cũng chỉ có thể lấy làm thϊếp, chẳng phải làm bẩn thanh danh phủ quốc công chúng ta sao?”

Tô Đại thản nhiên nói: “Nhị muội muội nói phải.”

Thái độ dửng dưng, như gió thoảng mây bay của Tô Đại lại càng khiến Ngụy Cẩm Vân giận sôi, cảm giác như đấm vào bông mềm, tức đến không chịu nổi mà chẳng biết phải nói gì, đành quay đầu ôm lấy cục tức một mình.

Tô Đại thật sự không để tâm đến lời của nàng, thậm chí cũng chẳng để ý nàng vừa nói gì.

Nếu không phải vì mấy ngày nay chưa tìm được chỗ thuê nhà, nàng vốn cũng sẽ không đến yến tiệc thưởng xuân này.

Dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Một nén hương sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước phủ trưởng công chúa. Trước cổng có hai hàng gia nhân đứng nghiêm chỉnh đón khách quý. Các nàng đến vừa đúng lúc, vừa hay có vài gia quyến khác dắt con cái đến sau.

Phủ trưởng công chúa chiếm diện tích rộng rãi, nằm ở nơi phồn hoa bậc nhất Hoa Kinh. Cổng lớn được chống đỡ bởi những cây cột gỗ đỏ thô to, bên trên khắc hình rồng phượng sống động như thật, ngay cả mái ngói cũng điêu khắc hoa văn tinh xảo. Biển hiệu treo giữa cổng viết mấy chữ “Phủ Trưởng Công Chúa” bằng sơn vàng, rồng bay phượng múa, khắp nơi đều toát lên vẻ quý khí.

Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của đương kim thánh thượng, nghe nói lúc nhỏ thánh thượng không được tiên đế yêu thương, chỉ có trưởng công chúa thường ở bên cạnh. Nay thánh thượng lên ngôi, tự nhiên đối đãi với tỷ tỷ rất tốt, phủ này được tu sửa tráng lệ khác thường, trong kinh thành ngoài hoàng cung ra, e là không còn nơi nào so được.

Tô Đại vén rèm xe, theo Diêu thị bước xuống.

Chân vừa chạm đất, con ngựa đột nhiên nôn nóng bất an, ngay sau đó có người quất roi loạn xạ vào ngựa đang cột bên đường.

Chỗ này cách không xa phố xá đông đúc, nhưng vì là phủ trưởng công chúa, đến cả người dân bình thường cũng biết phải đi đường vòng, chẳng ai dám ở đây làm loạn. Chuyện này chỉ có thể là con ngựa đã mất khống chế.

Nàng đứng lui ra vài bước, giữ khoảng cách xa hơn với xe ngựa.

Ngụy Cẩm Vân là người cuối cùng xuống xe. Con ngựa vốn đã nôn nóng không yên, bị động càng thêm hỗn loạn khiến Ngụy Cẩm Vân suýt nữa đứng không vững. Nàng hoảng hốt nhảy xuống xe, lại rơi đúng vào giữa đường cái ——
« Chương TrướcChương Tiếp »