Năm đó, Anh vương từng nói với thánh thượng rằng Sơn Hà Lục đã bị một thị nữ Tô phủ thiêu hủy, từ đó thế gian không còn Sơn Hà Lục. Sau đó, Anh vương chủ động xin giữ Tây Bắc, vĩnh viễn không trở lại kinh thành mới khiến thánh thượng dần dần bớt nghi ngờ.
Lần này bị giám tự nói toạc ra, sắc mặt thánh thượng không rõ, trầm mặc hồi lâu.
Giám tự biết rằng một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo thì rất khó nhổ tận gốc. Ông cười lớn, trong mắt tràn ngập tang thương, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ông vốn không tính là người thông minh, khổ học mười năm chỉ mong báo đáp Đại Khải, không ngờ sinh không gặp thời, tiên đế đột ngột băng hà, quyền thần giữa đường thâu tóm, ông vì không chịu kết bè kết cánh nên thành tội, bị xa lánh, ngay cả tân hoàng cũng không tín nhiệm, trong triều thì khắp nơi bị chèn ép, đến bạn tốt cũng chết trong tranh đấu chốn triều đình.
Ông nhìn khắp gian phòng vàng son lộng lẫy và ngoài cửa cung, từng lớp từng lớp nối tiếp nhau, không thấy điểm dừng. Ông cười, giọng đầy trách móc, không rõ là vui mừng hay thất vọng:
“Con sông Hoài Hán bị vỡ đê, lũ lớn tràn lan, dân chúng bỏ thành chạy nạn, triều đình lại như chẳng thấy, trái lại còn tăng sưu cao thuế nặng, đẩy dân vào cảnh lầm than, tham quan quyền thần lộng hành, quan lại thanh liêm thì không ai dám lên tiếng!”
“Giặc ngoài xâm phạm, chiến sự liên miên, lương thảo thì thiếu hụt, dân chúng góp mấy tháng lương thực mới giúp quân ta thắng lớn liên tiếp, thế mà triều đình chẳng nghĩ cách an trí lưu dân, khao thưởng ba quân, lại còn vì vụ án thuế muối mà tìm đủ mọi cách ép ta làm giả chứng!”
“Không dám đặt quốc gia lên hàng đầu, thử hỏi các vị đại nhân còn giữ được sơ tâm ngày trước hay không?”
Có vài người thanh lưu trong triều nghe vậy bắt đầu ngọ nguậy, định nói giúp ông vài câu, lại thấy ánh mắt mang áp lực của Lý Thanh Nguyên, đành dừng lại.
Ông thu cảnh ấy trong mắt, cuối cùng lộ ra vẻ thất vọng:
“Vua thì ngu ngốc, thần thì vô đạo!”
“Đại Khải sớm muộn cũng sẽ thua trong tay những người như các ngươi……”
Ông đã vào cửa Phật, nhưng sáu căn không tịnh, cứ như vậy từng lời từng lời trách cứ, bị người trên long ỷ kia ban chết……
……
Ngụy Ngọc Niên gọi người tới: “Đem ông ấy hạ xuống, an táng cho tử tế.”
“Vâng!”
Hắn nhìn lửa lớn ở Tàng Kinh Các đã được khống chế, đột nhiên nhớ tới Dị Chí Lục trong thư phòng hôm qua bị người động qua, ánh mắt trầm xuống.
Ngay sau đó, hắn xoay người lên ngựa, lập tức vào cung, tiền trảm hậu tấu, vẫn là muốn cùng hoàng đế nói một tiếng.
-
Tô Đại vừa mới về phủ, còn chưa ổn định lại tâm thần sau khi nghe tin từ Tây thành thì lão phu nhân đã sai Tô ma ma đến mời.
Nàng đành phải thu xếp rửa mặt qua loa, xác nhận không có gì sai sót mới đi theo Tô ma ma đến Tĩnh An Đường.
Trong Tĩnh An Đường, Ngụy lão phu nhân ngồi trầm mặc uống trà, không nói gì, bên cạnh Diêu thị đứng ngồi không yên.
Tô Đại đứng dưới, Ngụy lão phu nhân không lên tiếng, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục đứng yên.
Nàng đoán sơ qua, hơn phân nửa là vì chuyện của Thường Mục.
Cuối cùng, Diêu thị không nhịn được nữa: “Mẫu thân, chuyện này không thể trách A Đại được, có lẽ là đứa nhỏ kia đắc tội ai cũng chưa biết chừng.”
Ngụy lão phu nhân cười lạnh: “Không thể trách nó?”
“Ta còn nói sao Hằng ca nhi đột nhiên không làm khó dễ nó nữa, không ngờ là bày ta một vố!”
“Được! Được lắm!”
Bà chỉ tay vào Tô Đại: “Hai người các ngươi thông đồng rất giỏi, cùng nhau lừa lão bà già ta đây!”
Thường phủ gửi thư đến, Thường Mục không biết bị ai đánh cho một trận, mất đi căn cơ con cháu, bất đắc dĩ đành phải cưới ngoại thất vào cửa, còn nhận con riêng làm con chính thức.
Chuyện này vốn dĩ không có gì to tát, bà giận chính là Hằng ca nhi vậy mà thiên vị Tô Đại như thế, vì nàng mà không tiếc làm tổn hại thân thích của mình!
Không hề lưu tình!
Ngụy lão phu nhân xem xong thư liền tức giận ném vào lò lửa, mặc cho ngọn lửa nuốt sạch, giống như đó là cơn giận của bà ta.
Rất lâu sau, đợi Ngụy lão phu nhân bình tĩnh lại, bà ta nói:
“Nếu ta đã đáp ứng Hằng ca nhi sẽ không làm khó ngươi, đương nhiên là giữ lời, chỉ là nó giúp ngươi là vì xem ngươi như muội muội. Nếu ngươi làm ra chuyện gì quá đáng, đừng trách ta không nể mặt!”
Lời nói đã rõ ràng như thế, Tô Đại tất nhiên hiểu được ý bà.
Chuyện này nàng không muốn so đo nhưng chuyện hôn sự thì vẫn không thể tránh.
Quả nhiên, liền nghe Ngụy lão phu nhân nói với Diêu thị: “Chuyện hôn sự của nó, ngươi vẫn nên để tâm hơn một chút. Ba ngày sau, tiệc thưởng xuân ở phủ trưởng công chúa, ngươi đưa nó theo.”
Tiệc thưởng xuân ở Đại Khải, nói là ngắm hoa, nhưng kỳ thật là mượn danh nghĩa yến hội để mời phần lớn thiếu nam thiếu nữ chưa lập gia đình trong các gia đình quan viên triều đình đến xem mặt lẫn nhau. Phủ trưởng công chúa mỗi năm đều tổ chức yến hội mùa xuân một lần, nữ quyến của các gia đình quan lại lớn nhỏ trong triều đều sẽ đến dự.
Chỉ là, lấy thân phận hiện tại của nàng, cho dù là con trai nhà quan lại hạng chót trong triều, nàng cũng chỉ có thể làm thϊếp.
Đây rõ ràng là lo nếu để lâu sẽ sinh chuyện, muốn mau chóng gả nàng ra ngoài!
Lão phu nhân đã lên tiếng, Diêu thị chỉ có thể tuân theo, bà cụp mắt đáp: “Vâng.”
Thấy Tô Đại đứng đã lâu, Diêu thị còn định thay nàng nói vài lời, để lão phu nhân mềm lòng cho nàng lui xuống. Nhưng lại nghe Tô Đại đột nhiên mở miệng:
“Lão phu nhân, dì, nhận được sự quan tâm của phủ quốc công nhiều năm, Tô Đại thật sự không tiện tiếp tục ở lại phủ quấy rầy, sau yến tiệc thưởng xuân, ta sẽ dọn ra khỏi phủ.”