Xe ngựa xóc nảy, đến khi đến Kinh Giao, Tô Đại mở bức thư ra.
Nét chữ như nước chảy mây trôi, cứng cáp có lực.
“Tô tiểu thí chủ, gặp gỡ coi như có duyên, ta đã đem đồ ký thác chôn dưới gốc bồ đề, thiên hạ chưa ai hay biết. Ngoài ra, ta biết lệnh huynh đang ở Tây Bắc, có thư từ qua lại, ít ngày nữa sẽ được đoàn tụ.
Ta vào cửa Phật, nhưng chưa thoát khỏi trần tục, lựa chọn hôm nay đều vì bản tâm, nay rốt cuộc không phụ sự ký thác của Tô huynh, mong sau này ngươi không sa vào chuyện cũ.
Thiên mệnh như vậy, không cần đau buồn, chỉ mong giữ mình cẩn trọng.”
Ngực như bị một tảng đá lớn đập mạnh, dây căng chặt trong lòng đột nhiên đứt phựt, nàng lập tức hiểu ra điều gì đó, hai mắt đỏ hoe, quay sang nói với Minh Hỉ:
“Đi Tây thành!”
Minh Hỉ không dám chậm trễ, vội phân phó xa phu vòng đường từ phía Tây vào thành.
Tô Đại chỉ cảm thấy thời gian trôi quá chậm, xe ngựa lắc lư mãi không đến nơi.
Nàng không muốn chứng thực phỏng đoán trong lòng, nhưng lại càng muốn biết sự thật. Trong lòng như có hàng ngàn sợi tơ rối ren quấn chặt, không sao thoát ra.
Mãi đến khi tiếng huyên náo dần vang lên, nàng không nhịn được nữa, lập tức vén rèm xe, nhảy xuống.
Liền thấy trên biển chữ vàng nơi cổng Tây thành, có một thi thể bị treo lủng lẳng, mặc áo cà sa, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã chết từ lâu, chính là giám tự!
Ông ấy giống như cánh hạc cô độc chết trong gió, thản nhiên mà cao ngạo. Nếu còn ở triều đình, có lẽ cũng là người vì xã tắc mà cầm bút mực, dốc lòng vì dân.
Nhưng hôm nay, ông lại chết nơi này, thi thể bị bao người soi mói, bàn tán.
Rõ ràng không lâu trước đây, ông còn hiền từ tiễn nàng về nhà, nay gặp lại đã âm dương cách biệt, những lời gần đi cũng đã thành di ngôn.
Tiếng người bàn tán:
Thật đáng tiếc, ông ta năm đó cũng là Thám Hoa lang nổi danh, sau còn làm quan lớn trong triều, giờ lại có kết cục này.
Nghe nói ông ta vì vụ án thuế muối mà bị đưa lên triều làm chứng, vốn tưởng sẽ được tưởng thưởng vì giúp phá án, kết quả lại dám trước mặt thánh thượng vì Tô gia mà giải oan. Chuyện cũ năm xưa, thánh thượng cảm thấy ông đã xuất gia, tăng nhân không nên dính líu thế tục.
Tô gia nào vậy?
Còn ai nữa, chính là cái Tô gia mấy năm trước suýt bị diệt môn đó!
Ông ta mà cũng dám giải oan cho tội thần? Ai chẳng biết Tô gia năm đó giấu nghịch đảng, mới bị xét nhà, ngay cả gia chủ cũng sợ tội mà tự sát, thế thì có gì đáng giải oan?
Ngươi không biết rồi, hắn với gia chủ Tô gia là bạn cũ, cùng khoa cử năm ấy...
“Câm miệng! Các ngươi biết được gì mà nói?”
Tô Đại lạnh giọng quát, ngắt lời kẻ kia.
Người kia liếc mắt nhìn một cái, vốn định cãi lại vài câu, thấy tiểu cô nương đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng sắp rơi, cũng không tiện nói thêm nữa, chỉ cho là gặp phải kẻ điên, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Tô Đại nhớ đến năm ngoái lúc cùng giám tự tâm sự, ông vừa là thầy, vừa như cha, hiền hậu bao dung. Nàng vẫn tưởng phụ thân đã sớm đoán trước nàng sẽ gặp một kiếp nạn nên đã giao nàng cho giám tự chăm sóc.
Giám tự biết trong lòng nàng luôn mong mỏi điều gì nên cũng âm thầm tìm kiếm ca ca của nàng. Mãi đến năm nay, ông còn từng ám chỉ rằng a huynh của nàng đang ở Tây Bắc.
Nàng không kìm được bước lên hai bước, Tây thành vây quanh hết đám người này đến đám khác, ai cũng chỉ trỏ bàn tán.
Thế gian thích nói chuyện phiếm, người này từng là Thám Hoa lang, lại càng khiến họ thêm hứng thú. Có người nói ông vào cửa Phật là vì tình trường thất bại, cũng có người nói ông không thích xu nịnh, nản lòng thoái chí. Nhưng rốt cuộc vì sao, chẳng ai biết rõ.
Tô Đại không muốn để giám tự trở thành đề tài cho người đời đàm tiếu, nàng trầm mặc một lát, rồi hạ quyết tâm.
Hôm nay, cho dù phải trả giá bằng bất cứ điều gì, nàng cũng phải lên tường thành đưa giám tự đi.
Nàng quan sát bốn phía, thấy một đội cấm quân dừng ở chân tường thành. Người cầm đầu hướng về phía đối diện hành lễ rồi nói gì đó. Không lâu sau, một bóng người mặc quan phục đỏ đạp bước đi ra, chính là Ngụy Ngọc Niên.
Ngụy Ngọc Niên mặc một thân quan phục đỏ rực, dáng người cao gầy, trầm tĩnh mà thản nhiên, giữa đám cấm quân đặc biệt nổi bật.
Tô Đại ẩn mình trong đám thường dân, dặn Minh Hỉ cùng xa phu quay về phủ trước. Minh Hỉ do dự mãi không yên, vẫn không lay chuyển được Tô Đại, lo lắng bất an, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
Đột nhiên, Ngụy Ngọc Niên hình như cảm nhận được gì đó, ánh mắt từ trên tường thành quét thẳng về nơi Tô Đại đang đứng.
Tô Đại không tránh cũng không né, ngẩng đầu đối mặt.
Lại thấy Ngụy Ngọc Niên cụp mắt, rời ánh nhìn, sau đó cùng người cầm đầu nói gì đó rồi từ trên tường thành bước xuống.
Giám tự đã chết, nàng không thể hoàn toàn tin tưởng thế tử ca ca. Tô Đại nhìn thật sâu về phía Ngụy Ngọc Niên, sau đó quay người lui vào đám đông.
Gần đây biên cương liên tiếp đại thắng, một hơi thu phục mấy tòa thành trì, thánh thượng long tâm đại duyệt, ban phát phúc trạch từ cửa cung, có vài kẻ ăn mày cũng theo đó kéo đến Hoa Kinh, muốn thử thời vận.
Tô Đại gọi một tên ăn mày trông lanh lợi đến, đưa cho hắn một thỏi bạc rồi ghé tai dặn dò mấy câu, thấy hắn gật đầu lập tức chạy đi xa, nàng mới quay trở lại cổng Tây thành.
Việc triều đình thay đổi chỉ trong chớp mắt, nàng vốn dĩ giống như bèo nước trôi sông, mạng này chẳng qua cũng là nhặt được thôi. Nhưng nếu A Tô Cô cùng cha mẹ đã dùng mạng sống để bảo vệ nàng thì nàng phải biết trân quý, phải đoàn tụ cùng ca ca.
Ngụy Ngọc Niên bước đến trước mặt nàng, khẽ vỗ vai như trấn an.
"A Đại, trở về đi."
Hắn biết nàng đang nghĩ gì, ngay cả từng cử động vừa rồi của nàng, hắn đều thu vào trong mắt.
Tô Đại cũng không định giấu hắn, mà có giấu cũng không được.