Chương 13.1: Không thể hoàn toàn tin tưởng

Sáu năm trước, sau khi Tô Đại được dì đưa vào phủ Ngụy quốc công, từng lên chùa Quảng Thiền dâng hương.

Nàng thường nghe phụ thân nhắc đến giám tự.

Họ quen nhau từ nhỏ, là bạn tri kỷ nhiều năm, cùng dự khoa cử, cùng hẹn ước tương trợ thiên hạ. Nào ngờ triều đình quan hệ rối ren, thiên tử mới lên ngôi lại tin dùng gian thần, tàn bạo vô độ, kết quả một người bị ép từ quan, vào cửa Phật, một người bị giáng chức lưu đày, không được trọng dụng.

Sau khi bị biếm chức, phụ thân vẫn thường xuyên viết thư với ông ấy, vì vậy lần đầu gặp mặt, Tô Đại đã cảm thấy ông như bậc trưởng giả hiền từ.

Mấy năm qua, giám tự như trưởng bối ân cần dạy dỗ nàng, từng bước dẫn nàng bước ra khỏi bóng đè năm đó, thậm chí còn đặc biệt để lại cho nàng một gian phòng ở chùa Quảng Thiền.

Nàng cũng vô cùng tin tưởng giám tự, không lâu sau liền giao Sơn Hà Lục cho ông cất giữ.

Nàng không muốn nhúng tay vào chuyện liên quan đến Sơn Hà Lục, bởi sự tồn tại của nó đã khiến quá nhiều người mất mạng, nhưng nàng cũng không đành lòng hủy đi tâm huyết cả đời của phụ thân.

Đại Khải tin quỷ thần, tôn trọng Phật pháp, càng xem chùa chiền là chốn linh thiêng, đem cất nó ở nơi đó cũng không tính là nguy hiểm.

Thế nhưng tờ giấy hôm qua xuất hiện trong thư phòng khiến lòng nàng bất an.

Tô Đại ngồi đứng không yên, chỉ có thể đến tìm giám tự xác nhận, rốt cuộc Sơn Hà Lục có bị người khác biết hay không, nếu không thì giải thích sao về tờ giấy trong thư phòng của Ngụy Ngọc Niên?

Rõ ràng nàng còn nhớ năm đó A Tô Cô đã tiêu hủy bản Sơn Hà Lục trước mặt những kẻ truy sát nàng ấy, hai kẻ còn lại từng biết được từ miệng nàng cũng đã chết cả rồi!

Trong lòng nàng ẩn ẩn một suy đoán mơ hồ, lại không dám nghĩ sâu hơn.

-

“Cô nương, phía Tây thành tụ rất đông người, hình như lại có thi thể bị treo trên tường thành!”

Tô Đại vén màn xe lên, quả nhiên thấy trước cổng thành tụ tập một đám người, một đội cấm quân đang dùng dây thừng treo thi thể lên tường thành, số còn lại thì đang giải tán bách tính, giữ gìn trật tự.

Tô Đại buông màn xe xuống, lúc này trong đầu nàng rối loạn, không còn tâm trí suy nghĩ nhiều.

“Vậy thì đi từ phía Đông thành.”

Hoa Kinh mấy năm nay thường xuyên đem thi thể treo lên tường thành để làm gương răn đe thiên hạ, nàng cảm thấy điều đó quá tàn nhẫn, không nỡ nhìn.

Đại Khải khai quốc đến nay đã hơn một trăm năm, hoàng đế khai quốc từ nhỏ lớn lên ở vùng Miêu Cương phía tây, tính tình tàn nhẫn khắc nghiệt, lại tinh thông vu cổ chi thuật. Sau khi lên ngôi liền đặt ra rất nhiều hình phạt tàn khốc, xà hình là một trong số đó.

Triều đình từng có thần tử nhiều lần đứng ra chất vấn, cho rằng việc này trái với đạo nhân đức. Khải đế không chịu nổi lời can gián ấy, cho rằng đó là khıêυ khí©h hoàng quyền, lập tức hạ lệnh đánh ba mươi trượng lớn. Vị thần tử kia không chịu nổi nhục nhã, liền tự vẫn trong triều.

Lòng người trong triều rúng động, nhiều người lên án Khải đế máu lạnh vô tình. Khải đế bèn hạ lệnh treo thi thể vị thần tử đó lên tường thành, lấy đó để gϊếŧ gà dọa khỉ.

Từ đó về sau, các đời đế vương đều tiếp tục giữ lệ này.

Tiên đế là vị nhân từ nhất trong các đời vua, từng ra lệnh bãi bỏ xà hình cùng một số hình phạt khác. Đáng tiếc, sau khi đương kim thánh thượng lên ngôi thì lại một lần nữa dùng lại, trong triều ai nấy đều tức giận nhưng không dám lên tiếng.

Về sau, phụ thân từng đề cập việc bãi bỏ khổ hình trong triều, chọc giận đế vương, lại thêm bị Anh vương hãm hại, cuối cùng bị giáng chức lưu đày.

Tô Đại thừa hưởng tính thiện lương của phụ thân, tuy không tán thành những cách làm như vậy, nhưng rốt cuộc lực bất tòng tâm.

Thân là phận nữ nhi, lại là con gái của tội thần, điều duy nhất nàng có thể làm là lấy một người chồng, bảo toàn bản thân, gìn giữ tốt Sơn Hà Lục.

Hơi lạnh chưa tan, từng chút một ngấm vào xương, khiến người ta rét buốt. Cây trúc bị tuyết dày đè nặng, cong rạp cả thân, tựa như mang đầy khổ ý.

Tô Đại đứng bên ngoài chùa, kéo xuống một cành trúc, nhẹ nhàng lắc, tuyết rơi rào rào. Cây trúc lập tức bật thẳng lên, vươn về phía trước, để lộ những chiếc lá xanh biếc rung nhẹ trong gió lạnh, hiên ngang đứng giữa trời đông giá rét, mang đầy sức sống.

Có một tiểu sa di bước tới nghênh đón.

“A Di Đà Phật, thí chủ, ngài đến rồi.”

Tiểu sa di rõ ràng rất xa lạ, vậy mà lại như đã nhận ra Tô Đại, giống như biết nàng sẽ đến.

Tô Đại đè nén sự kinh ngạc trong lòng: “Tiểu sư phụ, ta đến tìm giám tự.”

Tiểu sa di chắp tay hành lễ, dường như không lấy gì làm lạ: “Thí chủ mời theo ta.”

Tô Đại đi theo tiểu sa di đến thiền đường, trong chùa một đường yên tĩnh đến đáng sợ, đến cả khách hành hương cũng vắng vẻ khác thường!

Theo lý thì đến cuối năm, người đến dâng hương cầu phúc lẽ ra phải càng đông mới đúng.

Tô Đại cảm thấy có phần kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được là vì sao.

Mãi đến khi bước vào thiền đường, nàng mới kinh ngạc phát hiện ra điều bất thường đến từ đâu, chùa Quảng Thiền rõ ràng đã thiếu đi rất nhiều tăng nhân, ngày thường lui tới trong chùa, dễ dàng có thể nghe thấy tiếng tụng kinh, mà nay lại hoàn toàn không có.

Tô Đại thầm cảm thấy bất an: “Tiểu sư phụ, trong chùa đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Giám tự năm ngoái bị Hình Bộ mời vào trong thành, vẫn chưa quay về. Hôm nay không rõ vì sao triều đình lại mang hơn phân nửa người trong chùa đi.”

Tiểu sa di niệm một tiếng “A Di Đà Phật”.

Tô Đại lo lắng hỏi: “Hình Bộ vì sao lại mang giám tự đi?”

Tiểu sa di khẽ lắc đầu, trong mắt đầy u sầu.

Chẳng lẽ là vì vụ án thuế muối mà thế tử ca ca từng nhắc đến? Nhưng chẳng phải đã tìm ra danh sách rồi sao?

Hơn nữa, người lấy đi danh sách là trụ trì, có liên quan gì đến giám tự?

Tô Đại bỗng nhớ tới thi thể bị treo ở Tây thành, chẳng lẽ có liên quan đến việc này?

Tiểu sa di lấy ra một phong thư từ sau tượng Phật trong thiền đường:

“Thí chủ, đây là thư giám tự trước khi đi đã dặn ta giao lại cho ngài, nói rằng ngài đến thì sẽ hiểu.”

Tô Đại nhận lấy thư, chỉ cảm thấy nặng trĩu trong tay, trong lòng có một dự cảm xấu, đè nén đến nỗi khó thở.

“Chùa Quảng Thiền e là sẽ phải đóng cửa một thời gian.”

Tiểu sa di thở dài: “Thí chủ vẫn nên mau chóng về nhà thì hơn.”

Tô Đại nắm chặt phong thư trong tay, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng quay về, nàng muốn đến Hình Bộ tìm Ngụy Ngọc Niên, cứu giám tự ra.

Khi rời đi, Tô Đại vội vàng liếc mắt nhìn cây bồ đề nơi cửa viện, mỗi dải vải đỏ trên cành đều phủ đầy bụi bạc. Cây bồ đề cao lớn thẳng đứng, vải đỏ thì lay động trong gió, giống hệt như đang vẫy tay tiễn người rời nhà, chờ người trở về…..

Nàng dời mắt, lên xe ngựa.