Chương 12.2

“A Đại, nghe ta nói, có người đã biết Sơn Hà Lục đang ở trong tay chúng ta nên mới kéo đến cướp đoạt. Ta đóng giả mang theo bản sao, tối nay dụ bọn chúng đi rồi mới dàn cảnh hủy bản trước mặt bọn họ, từ nay về sau Sơn Hà Lục không còn tồn tại, muội phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được lấy nó ra nữa…”

“Nếu không, lại sẽ thêm một hồi phong ba máu lửa, sẽ không ai bảo vệ được muội….”

Nàng ấy giãy giụa, giọng run rẩy nói tiếp:

“Sơn Hà Lục là tâm huyết cả đời của phụ thân muội. Năm đó phụ thân muội nhận mật chỉ của tiên đế, đích thân khảo sát núi sông, từng nét bút vẽ lại toàn bộ bản đồ địa hình Đại Khải cùng các quốc gia địch xung quanh, chuẩn bị cho chiến tranh.”

“Sau đó, tiên đế được một cao nhân ẩn sĩ chỉ điểm, mới biết trong bản đồ ấy còn đánh dấu vị trí các kho báu khắp nơi, giàu có đến mức địch nổi cả quốc khố. Nhưng tiên đế chưa từng cho người đào lấy, mà lại giao lại toàn bộ cho phụ thân muội, dặn rằng nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được để bản đồ ấy lộ ra. Thế nhân chỉ biết nó thần kỳ, nhưng không biết lý do vì sao.”

“Mấy năm trước tiên đế đột ngột băng hà, thái tử kế vị. Đảng phái của Anh vương phát hiện ra dấu vết, liền vu hãm phụ thân muội, khiến ông ấy bị đày, cho đến năm nay hàm oan mà chết…”

“A Đại, ta nói những điều này không phải để muội báo thù. Chỉ là… muội có quyền biết rõ gốc rễ mọi chuyện. Sơn Hà Lục là tâm huyết cả đời của phụ thân muội. Đến cả ta… cũng không nỡ hủy nó. Nhưng chuyện này… chỉ muội biết, ta biết. Từ hôm nay trở đi… muội là người duy nhất trên đời biết đến sự tồn tại của nó…”

Tô Đại khóc đến đỏ cả mắt, A Tô Cô cũng nghẹn ngào rơi lệ. Trước đó nàng ấy đã dùng hết sức lực để gϊếŧ một người, giờ phút này trong người không còn chút khí lực nào, cơn đau như từng đợt gặm nhấm thần kinh nàng.

“A Đại, muội còn nhỏ như vậy… ta sao có thể yên tâm rời đi…” A Tô Cô khóc, muốn bò về phía tiểu Tô Đại, nhưng thấy rắn mỗi lúc một nhiều, sinh sôi không ngừng, nàng ấy chỉ có thể cắn răng buông bỏ.

“Đi mau, nơi này không an toàn!”

Tô Đại khóc nấc lên: “Ta phải làm sao mới cứu được tỷ?”

A Tô Cô chua xót lắc đầu: “Lúc ta dẫn dụ bọn họ ra đây, đã không định sống sót trở về rồi. Như vậy… ta không thẹn với phu nhân. Chỉ là…”

Nàng ấy nhìn tiểu Tô Đại, ánh mắt bi thương xen lẫn yêu thương. Cô bé Tô Đại khi xưa bám lấy nàng đòi bắt bướm, giờ đã lớn thế này rồi. Vậy mà giờ đây, không còn nhà để về, không có nơi để đi.

Tiếc là nàng chỉ có thể đưa đứa nhỏ này đến đây mà thôi…

Giọng A Tô Cô dần yếu đi, trong rừng lại truyền ra tiếng người:

“Không hiểu sao lão đại còn bắt quay lại xác nhận con tiện nhân đó đã chết chưa. Dùng xà hình rồi thì sao mà còn sống được?”

“Phi, lạnh muốn chết! Ai biết được, lão đại đã nói quay lại nhìn một cái rồi tính.”

A Tô Cô nghe thấy vậy, cố sức nói: “Đi mau!”

Tiểu Tô Đại khóc lắc đầu, không chịu rời đi, muốn cứu A Tô Cô nhưng không biết phải làm sao.

Ngay lúc đó, hai người kia đi tới, thấy Tô Đại liền kinh ngạc, nhìn nhau.

Tiểu Tô Đại như thấy được cọng rơm cứu mạng, nhào tới kéo lấy ống quần một người:

“Cầu xin các ngươi cứu tỷ ấy, Sơn Hà Lục ở chỗ ta! Cứu nàng đi, ta đưa Sơn Hà Lục cho các ngươi!”

Hai người liếc nhau, một tên dò hỏi: “Sơn Hà Lục chưa bị hủy?”

A Tô Cô cố sức gào lên: “A Đại, đừng tin bọn họ ——”

Nhưng Tô Đại chỉ nghĩ đến việc giữ A Tô Cô sống, nàng không hiểu vì sao Sơn Hà Lục không thể công khai với thế gian. Nàng chỉ biết, trong mấy ngày ngắn ngủi, cha mẹ đã không còn, ca ca cũng không gặp lại, bây giờ… ngay cả A Tô Cô cũng sắp chết rồi.

“Ta còn một bản, cầu xin các ngươi cứu nàng…”

Một tên lừa gạt: “Tiểu nha đầu, ngươi đưa ta trước đi, ta cứu nàng.”

“Ngươi cứu tỷ ấy trước! Cứu xong ta sẽ dẫn ngươi đi tìm.”

Tên còn lại hung hăng quát: “Lắm lời với con nhóc này làm gì, đánh cho một trận là biết điều ngay!”

Người kia nghe xong thì thấy có lý, quay đầu lạnh giọng nói: “Ta có rất nhiều cách bắt ngươi mở miệng!”

Vừa dứt lời, hắn vung tay đánh một chưởng, hất bay Tô Đại. Nàng bị đánh văng sang một bên, ngũ tạng lục phủ đau đớn như muốn vỡ ra, đầu óc choáng váng, quỳ rạp trên mặt đất, miệng đầy mùi máu tanh, nhìn không rõ xung quanh, chỉ cảm thấy dưới thân như có thứ gì mềm mềm đỡ lấy.

Nàng vẫn cố chấp nói:

“Cầu xin… các ngươi… cứu tỷ ấy……”

A Tô Cô rơi lệ lẫn máu, thuốc dẫn đã lôi kéo đàn rắn đến, nàng không sống nổi nữa, cũng không thể bảo vệ được tiểu Tô Đại.

Kẻ kia túm lấy Tô Đại, tát thêm mấy cái nữa rồi quát: “Nói! Ở đâu?”

Tô Đại cảm thấy mình bị xách lên rồi lại bị ném xuống, không biết bị như vậy bao nhiêu lần, nàng mới mơ hồ hiểu ra, thì ra những kẻ cha nàng từng kể là người xấu, chính là như thế này.

Tô phủ, cha, mẹ, huynh trưởng, A Tô Cô… Tất cả lướt qua trước mắt nàng như ánh chớp.

Ý thức mơ hồ, đôi mắt mờ đi, chỉ kịp thấy A Tô Cô dùng hết sức nhào vào hai người kia, dù bị rắn quấn chặt toàn thân, tay vẫn cố nắm lấy chân hai kẻ đó, ghì chặt không buông. Đàn rắn trườn lên, bao phủ lấy cả ba người.

Ngay sau đó, Tô Cô bị đàn rắn xé xác, máu thịt mờ mịt, nàng ấy như đang rơi lệ, nhưng chảy xuống chỉ là máu, nàng ấy rất đau đớn…

Tô Đại mất hết ý thức.

Lúc tỉnh lại, trăng đã lên giữa trời. Dưới thân nàng cứng ngắc lạnh lẽo, bàn tay mở ra, toàn là máu.

Dưới người là một thi thể đã lạnh ngắt, cứng đờ, trên ngực cắm sâu một lưỡi kéo. Thân thể kẻ kia đã tan tành đến mức không thể nhận dạng, đầu ngón tay cũng bị vật gì đó cắn đứt…

Hóa ra khi nàng còn chưa tới, A Tô Cô đã dốc hết sức tàn để gϊếŧ chết kẻ đó.

Cách đó không xa, trong bóng tối, một cặp mắt linh miêu lóe sáng rình rập, chờ cơ hội đến gần xác chết.

Đàn rắn đã tản đi, chỉ còn lại vài con quấn quanh, thi thể hai kẻ kia vẫn còn nguyên hình dạng, còn A Tô Cô chỉ còn lại bộ xương trắng.

Tiểu Tô Đại không nói một lời, đập chết mấy con rắn còn sót, cởϊ áσ khoác, cẩn thận phủ lên di cốt của A Tô Cô, rồi tự mình đào hố, chôn xuống.

Chỉ đến khi ôm tay nải quay lại miếu hoang, nàng mới bật khóc thành tiếng.

Trong mộng, Tô Đại lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt, một ngón tay mảnh khảnh như đốt trúc khẽ vuốt qua khóe mắt nàng.

Tỉnh lại, bên người không còn ai.

Tô Đại rũ mắt, gọi Minh Hỉ.

“Chuẩn bị xe, đến chùa Quảng Thiền.”

Có một số chuyện nàng muốn hỏi giám tự cho rõ ràng.