Tiêu Viễn bị dáng vẻ này dọa đến ngây người.
Không đến mức phải như thế chứ!
Hình phạt rắn cắn người này chẳng phải từ khi Đại Khải lập triều đã có sao? Chỉ dùng để trừng trị những kẻ cùng hung cực ác mà thôi.
Ngụy Ngọc Niên lạnh giọng: “Đóng cửa lại!”
Vị công tử ngày thường ôn hòa nhã nhặn nay như đã nổi giận, Tiêu Viễn không dám chậm trễ, sợ mất mạng dưới tay Diêm Vương sống, cuống cuồng đóng lại cánh cửa mật thất.
Ngăn cách cảnh tượng rắn nuốt người.
Ngụy Ngọc Niên cúi người, dịu giọng trấn an Tô Đại: “Đừng sợ, đó là sát thủ Lý Trường Chính phái tới, ta đã bắt được hắn.”
Tô Đại trừng lớn mắt, vô thức rơi nước mắt, nàng muốn xua tan hình ảnh trong đầu, nhìn rõ người trước mắt, nhưng càng cố thoát ra, lại càng chìm sâu.
Nàng mệt quá.
Nàng thở dốc từng ngụm từng ngụm, nắm chặt tay Ngụy Ngọc Niên: “Thế tử ca ca, giúp ta tìm a huynh được không?”
“Ta nghĩ, a huynh của ta…”
Ở nơi không ai để ý, Ngụy Ngọc Niên siết chặt lòng bàn tay, không nói gì.
Tô Đại lại nói tiếp: “Ta có thể đưa tiền, ta tích góp được rất nhiều tiền, thế tử ca ca, giúp ta tìm a huynh, được không?”
“Được không…”
Vừa mới nói ra hai chữ “tích góp”, đầu ngón tay Ngụy Ngọc Niên đã siết chặt đến rỉ máu.
Trầm mặc rất lâu ——
“Không được!” Ngụy Ngọc Niên hất tay Tô Đại ra, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc kỳ lạ: “Muội không thích phủ quốc công, chẳng lẽ cũng không thích a huynh* sao?”
(a huynh câu sau là chỉ bản thân Ngụy Ngọc Niên)
……
Tô Đại vẫn đang rơi lệ, Ngụy Ngọc Niên nhìn nàng rất lâu, khẽ thở dài, dịu giọng nói: “A Đại, muội bị dọa rồi.”
Lời còn chưa dứt, trước mắt Tô Đại bỗng lóe lên thứ gì đó, rất thơm. Ngay sau đó là một trận quay cuồng trời đất, mọi thứ trước mắt như hóa thành ánh sáng mờ, xoay tròn rồi biến mất.
Tiêu Viễn nhìn thấy hắn dùng đến thuốc mê mang theo bên người, rụt cổ lại, âm thầm may mắn hôm nay mình chưa đắc tội gì với hắn.
-
“A Tô Cô ——”
“A Tô Cô, tỷ ở đâu?”
Tiểu cô nương mặc váy vàng nhạt nắm chặt làn váy, sốt ruột tìm kiếm trên con đường nhỏ lầy lội.
Nàng vừa mới tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy trong ngôi miếu đổ chỉ còn lại nàng và Minh Hỉ. Dưới chân, tay nải rơi vương vãi đầy đất. Nàng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lục lọi trong đống đồ tán loạn, cuối cùng cũng tìm được bức thư mà phụ thân đã giao cho nàng trước khi mất.
May mắn vẫn còn đây, nàng ôm chặt bức thư vào lòng, quay đầu gọi Minh Hỉ.
Nhưng trán Minh Hỉ nóng như hòn than, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
Ngôi miếu hoang chẳng gần thôn xóm, cũng không có hàng quán, A Tô Cô thì không thấy đâu, còn thuốc cứu mạng cũng ở trong tay nải của A Tô Cô, nàng sốt ruột đến mức xoay vòng vòng.
Đợi qua canh hai, không còn cách nào khác, nàng đành phải lấy hết can đảm đi ra ngoài tìm.
May là trăng sáng, đủ để soi rõ mặt đường.
Bên đường, cỏ dại phủ một lớp sương trắng, rừng phía trước đen kịt như mực, từ xa còn vọng lại tiếng dã thú gầm rú, như thể bóng tối cũng đang ngủ đông.
Nàng nắm chặt con dao nhỏ trong tay, đến mức đầu ngón tay trắng bệch, vừa run rẩy vừa bước đi về phía trước.
Đất ướt lầy nhầy, có thể nhìn thấy vài dấu chân còn mới, nhưng lộn xộn quá, Tô Đại không nhận ra được có phải của A Tô Cô hay không.
Nàng không dám đi quá xa, sợ lạc đường, chỉ dám gọi khẽ A Tô Cô quanh đó.
Gọi được vài tiếng, trong rừng bỗng vang lên tiếng sột soạt.
Tô Đại lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn quanh. Chỉ thấy một con linh miêu xám chầm chậm bò ra. Trông giống mèo nhà, nhưng lớn hơn nhiều, thân hình khỏe mạnh, ánh mắt sắc bén hơn hẳn.
Linh miêu xám phát hiện nàng, chậm rãi nâng một chân lên, đôi mắt đầy cảnh giác, nhe răng, tỏ vẻ phòng bị.
Hai bên giằng co một lúc lâu, thấy nó không có ý định tấn công mình, Tô Đại lùi lại một bước, định âm thầm rời đi. Nào ngờ lại giẫm trúng cái gì đó ——
Tô Đại cúi đầu nhìn, thì ra là tay nải của A Tô Cô!?
Linh miêu xám lộ vẻ bất mãn, như bị làm phiền, nhe răng gầm nhẹ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Dưới ánh trăng, Tô Đại mới nhìn rõ: bên miệng linh miêu ấy lại còn đang ngậm một đoạn ngón tay người!!
Nàng ngã ngồi xuống đất, lạnh sống lưng.
Linh miêu xám đi rồi, không xa vang lên tiếng rêи ɾỉ thống khổ. Nàng chạy theo tiếng kêu, liền thấy A Tô Cô đang nằm vật trên đất, yếu ớt không dậy nổi!
“A Tô Cô ——”
Tiểu Tô Đại vứt tay nải, lao đến đỡ A Tô Cô.
“Đừng tới đây ——”
A Tô Cô lạnh giọng quát lớn!
Tiểu Tô Đại đầu óc trống rỗng, không hiểu vì sao A Tô Cô bình thường hiền lành dễ gần, hôm nay lại trở nên khác lạ đến thế. Đang lúc mơ hồ, ánh mắt nàng vô ý liếc thấy bên chân A Tô Cô ẩn hiện một con rắn nhỏ.
Con rắn ấy ngẩng đầu hình tam giác, thè lưỡi, cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Đại.
Trên người A Tô Cô bị rắc loại thuốc dẫn dụ rắn độc, không bao lâu nữa, mùi hương này sẽ khiến lũ rắn từ khắp nơi kéo đến. Đây chính là hình phạt dùng cho tội phạm đại ác từ thuở khai quốc Đại Khải tới nay.
A Tô Cô!?