Chương 11.1: Trên người hắn không phải là máu mà là một thân đầy rắn

Thẩm Trác Nhiên sau khi nhận được giải dược, liền hướng Tô Đại nói cảm ơn.

Xong nàng ta thoáng do dự, tựa như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cất lời:

“Tô cô nương, ta đối với cô không có ác ý.”

“Nếu như phải nói một cái lý do, chắc là ngay từ ánh mắt đầu tiên gặp cô, ta đã cảm thấy giống như cố nhân.”

Tô Đại cười nhẹ: “Chuyện này, ta tin.”

Thẩm Trác Nhiên cũng bật cười, giơ giơ lọ giải dược trong tay:

“Nếu như thế, cô gọi ta là A Nhiên đi, ta gọi cô là A Đại!”

Tô Đại gật đầu: “Được.”

Cũng tốt, nàng vốn đang định hỏi thăm Thẩm Trác Nhiên vài chuyện liên quan đến huynh trưởng.

Sắc trời dần tối, bóng đêm và cảnh náo nhiệt nơi đầu phố tạo thành hai mảng đối lập rõ rệt.

Phủ quốc công hẳn đã dọn mâm cơm tất niên, nàng thầm nghĩ, nhất thời chưa muốn quay về, tránh cảnh trong phòng vắng vẻ đơn côi.

Chợt nghe gần đó có người xì xào:

“Ngươi nghe gì chưa? Cái tên Thường cử nhân ở đầu Đông thành kia, nghe nói bị người đánh đến... hỏng mất chỗ đó luôn rồi, về sau sợ là không thể hành phòng được nữa!”

“Hắn chẳng phải vẫn luôn ỷ vào phủ Ngụy quốc công đứng sau làm chỗ dựa mà tác oai tác quái sao? Vậy mà vẫn có người dám ra tay?”

“Chuyện này, chỉ sợ chính phủ Ngụy quốc công cũng không muốn nhận loại thân thích như vậy nữa! Có khi chọc phải người không thể chọc vào, mà Hoa Kinh thì thiếu gì quan to quyền quý.”

Lại có người chen lời: “Vậy chẳng phải là tuyệt hậu rồi sao?”

“Nghe đâu hắn có một ngoại thất ở bên ngoài, còn có một đứa con trai tám tuổi!”

“Nhưng ta nghe nói chính đứa con đó ra tay đánh hắn, bảo rằng hắn ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không coi mẹ con họ ra gì. Giờ chỉ còn một đứa con độc nhất nên muốn đưa về nhận tổ quy tông, kết quả là bị đánh.”

“Ta cũng nghe như vậy, còn nghe nói cái người ngoại thất kia vốn là con hát, giờ chẳng còn cách nào khác, chỉ đành cho nàng nhập hộ tịch nhà lương, cưới về làm chính thê!”

“Chậc chậc chậc, kẻ ác rốt cuộc cũng có báo ứng! Dù là cử nhân thì đã sao, phen này xem như xong rồi!”

“Thôi thôi, vợ con ta còn đang chờ về ăn cơm đấy!”

Đám đông liền nhanh chóng giải tán.

Tô Đại nhìn về phía đám người tụ tập không xa, đúng là Hoa Kinh chẳng có gì gọi là bí mật. Nhưng mà xảy ra nhiều chuyện như vậy trong thời gian ngắn, nàng thật sự không ngờ tới.

Đêm đã khuya, ánh nến dần lụi, Tô Đại chậm rãi quay trở về phủ Ngụy quốc công, lại thấy ngoài phủ, Ngụy Ngọc Niên cầm một chiếc đèn l*иg, nấp dưới mái hiên trong bóng tối, không nhìn rõ sắc mặt, cũng chẳng thấy rõ biểu cảm, không giống vẻ ôn hòa thường ngày.

Nàng tiến lại gần, gọi một tiếng: “Thế tử ca ca?”

Chỉ thấy áo choàng của người nọ dưới hiên khẽ động, lộ ra vài vết máu đỏ sẫm, đầu ngón tay hắn run rẩy, tựa như đã đứng yên ở đó từ rất lâu rồi.

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, đã khôi phục vẻ ôn hòa như tắm mình trong gió xuân, mỉm cười: “A Đại, sao lại trễ như này mới về?”

Tô Đại ho hai tiếng, trời giá buốt, ở ngoài đứng lâu nên hơi cảm lạnh.

Ngụy Ngọc Niên đưa đèn lại gần hơn một chút, ánh lửa mong manh lúc sáng lúc tối chiếu lên mặt Tô Đại, mang theo chút ấm áp dịu dàng.

Hắn vừa tiến gần, Tô Đại liền ngửi thấy một mùi máu tanh nhè nhẹ: “Chuyện của Thường Mục, là huynh làm?”

“Ta chỉ giúp đứa nhỏ kia một tay.”

“Thường Mục là kẻ bạc tình với người thân, chỉ biết lợi ích, dù đỗ cử nhân rồi cũng hung hăng ngang ngược, tính tình điên loạn, bên ngoài làm ra vẻ tao nhã, thường xuyên đánh mắng ngoại thất của hắn, con trai hắn ta đương nhiên không chịu nổi. Lần này bị nhà họ Thường đưa về, cũng là do chính con trai hắn cố ý sắp xếp, cắt đứt đường lui của hắn rồi để lộ thân phận con riêng, đứa nhỏ này sau này không đơn giản đâu.”

Hắn không nói ra sự thật rằng chỉ bằng sức một đứa trẻ tám tuổi thì không thể nào đánh bị thương Thường Mục được.

“Vậy còn huynh? Sao cũng trễ thế này mới về?”

Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc trước Tô Đại không cho hắn đi cùng, trong lòng có chút khó chịu, nhưng bản thân lại không hiểu rõ vì sao đột nhiên sinh ra cảm xúc này, đành phải tạm thời đè nén xuống.

Tô Đại kể lại chuyện gặp Thẩm Trác Nhiên trên đường cho Ngụy Ngọc Niên nghe, cả mối quan hệ giữa Thẩm Trác Nhiên và Lý Trường Chính cũng thuật lại rõ ràng từng chi tiết.

Nói xong, nàng không chớp mắt, chăm chú nhìn Ngụy Ngọc Niên.

Thấy Ngụy Ngọc Niên vẫn không khác gì thường ngày, nàng mới yên tâm.

“Trùng khớp với tin tức ta nhận được, nàng ta có lẽ thật sự muốn qua lại với muội.”

Ngụy Ngọc Niên âm thầm suy nghĩ, chỉ sợ rằng kẻ say không thực sự vì rượu mà say.

Trong phủ đèn đuốc sáng trưng, mọi người đã ăn xong cơm tất niên đón giao thừa, chỉ còn Minh Hỉ sớm đã chờ ở chính sảnh, đợi Tô Đại trở về.

Thấy Tô Đại, Minh Hỉ vội vàng chạy ra đón: “Tiểu thư, người làm ta lo muốn chết! Không phải nói lát nữa sẽ về sao? Hôm nay trời đã tối đen rồi!”

Minh Hỉ đứng bên lẩm bẩm mãi, Tô Đại xấu hổ sờ sờ mũi, hình như nàng thật sự đã nói thế.

Không nói gì thêm.

Ngụy Ngọc Niên đưa Tô Đại về Phương Nhã Các rồi mới quay lại đón giao thừa.

Đi được một đoạn, hắn dừng lại, quay về phía Tô Đại đang nhìn theo bóng hắn rời đi, ôn hòa nói: “Sau này, tổ mẫu sẽ không mai mối cho muội nữa.”

Hắn đứng giữa lớp tuyết đọng, ánh trăng rơi trên vai, chiếu lên thân hình cao lớn, chỉ quay đầu lại một cái mà như người ngoài trần thế, thanh tao thoát tục, ôn hòa nhã nhặn.

Chớp mắt, hắn đã đi xa.

Một đêm không mộng mị.