Chương 21.2

Tô Đại suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định mang Sơn Hà Lục về, chỉ có giấu ở bên người mình nàng mới thật sự an tâm.

Trời dần sẩm tối, nàng lại nhớ ra vẫn chưa có tin tức của Ngụy Cẩm Vân, bèn hỏi:

“Ngụy Cẩm Vân đã tìm được chưa?”

Minh Hỉ đáp: “Vẫn chưa, quốc công gia đã biết chuyện, tức giận vô cùng. Ngài ấy nói dạo gần đây trong thành có quá nhiều lưu dân, sợ nàng ấy gặp nguy hiểm nên đã sai rất nhiều người đi tìm, thế tử gia cũng phái người ra ngoài.”

Tô Đại hỏi: “Đã báo quan chưa?”

Minh Hỉ đáp: “Phu nhân không cho phép báo quan.”

Rồi lại rót thêm trà nóng, nói tiếp: “Vả lại, nha môn nằm ngay trong phủ của chúng ta.”

Ban đầu Tô Đại còn cho rằng Ngụy Cẩm Vân chỉ là tức giận, trốn về phủ hoặc ra ngoài giải khuây, nhưng sau khi tận mắt thấy đám lưu dân bên đường hôm nay, nàng mới nhận ra sự việc có lẽ không đơn giản như vậy.

Nàng không khỏi lo lắng, liệu có phải hôm nay mình đã lỡ lời quá nặng?

Nàng khoác áo, nói với Minh Hỉ: “Đi, đến Hải Đường Uyển.”

Hải Đường Uyển là nơi ở của dì, ngày thường dì và quốc công gia không sống cùng nhau.

Khi Tô Đại đến nơi thì trời đã tối, phòng của dì vẫn còn ánh nến.

Hải Đường Uyển yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả gia nhân cũng bị sai đi chỗ khác, chỉ còn lại hai nha hoàn thân cận ở bên trong.

Tô Đại đứng trước cửa, có chút do dự, đang định giơ tay gõ cửa thì nghe thấy bên trong vang lên tiếng nói chuyện:

“A Thanh, mẹ chỉ có mình con.”

Diêu thị ôm chặt lấy Ngụy Ngọc Thanh, thấp giọng khóc rống, sắc trời đã trễ thế này, còn không có tìm được Cẩm nhi.

Bà nhớ tới ban ngày gặp được những lưu dân kia, sợ là… sợ là đã gặp phải chuyện gì cũng chưa biết được.

Lần đầu tiên trong đời bà căm hận chính mình thế cô lực yếu, ngay cả muốn bảo vệ con cái của mình cũng không làm được.

Sau khi trở về còn bị quốc công gia mắng mỏ một trận dữ dội, lão phu nhân cũng dùng lời lẽ ác nghiệt chỉ trích, nói bà không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Bà không còn lời nào để biện giải, lại thêm vẫn chưa có tin tức của Cẩm nhi, trong lòng khó chịu đến cực điểm.

Trong lòng Ngụy Ngọc Thanh cũng buồn bực giống như vậy, ngày thường khi a tỷ còn ở đây thì thấy phiền phức không chịu nổi, thật đến lúc a tỷ không còn nữa, hắn mới nhớ tới nàng tốt như thế nào.

Giờ phút này nhìn thấy mẫu thân khóc thương tâm như vậy, hắn cũng không nhịn được.

Diêu thị nghẹn ngào nói: “A Thanh, mẹ chỉ có con. Con nhất định phải chăm chỉ đọc sách, sau này trở thành người giống như a huynh của con, đem vận mệnh đều nắm trong tay mình.”

Bà hiện giờ duy nhất có thể dựa vào chỉ có A Thanh.

Ngụy Ngọc Thanh mắt đỏ hoe, gật đầu thật mạnh, an ủi Diêu thị: “Mẹ, a tỷ nhất định sẽ bình an trở về.”

……

Tô Đại giơ tay định gõ cửa rồi lại buông xuống, quay đầu khẽ nói với Minh Hỉ:

“Chúng ta đi thôi.”

Đi ra ngoài một đoạn đường, Minh Hỉ nghi hoặc nói:

“Cô nương, đã đến Hải Đường Uyển rồi, sao không vào?”

Tô Đại quay đầu nhìn thoáng qua Hải Đường Uyển, ánh nến trong phòng dì đã bị thổi tắt.

“Dì bây giờ không cần ta an ủi.”

Nàng cười cười: “A Thanh trưởng thành rồi.”

A Thanh trưởng thành rồi, biết được Diêu thị không dễ dàng, học được cách an ủi bà.

Thường ngày gặp phải chuyện gì, đều là Tô Đại ở bên cạnh Diêu thị, cho dù không nói lời nào, chỉ cần lặng lẽ ở bên cũng làm Diêu thị cảm thấy ấm áp, cho nên Diêu thị cũng luôn cảm thấy có chút thiệt thòi với nàng, thường thích đưa một ít đồ trang sức cho nàng.

Nhưng người hiểu chuyện nhất, lại là người chịu thiệt nhiều nhất……

Minh Hỉ xách đèn l*иg đỡ Tô Đại, có chút tức giận bất bình:

“Cô nương, sao ta lại cảm thấy hiện tại người mới giống người ngoài, rõ ràng ngày thường người đối với bọn họ tốt như vậy……”

“Minh Hỉ, ta vốn dĩ chính là người ngoài.”

Nàng nhận lấy đèn l*иg, trấn an Minh Hỉ: “Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ngươi tất nhiên là thấy bất công cho ta, nhưng huyết thống là thứ không thể cắt đứt, ai nên là người nhà thì chính là người nhà.”

Mấy năm nay nàng sống quá mức cẩn thận, quên mất cả tính cách vốn có, luôn làm ra vẻ thuận theo dè dặt trước mặt mọi người, ai mà biết được nàng trước kia vốn cũng là người có tính cách hiếu thắng thích cạnh tranh, ngay cả mẹ nàng cũng nói nàng là người giống cha nhất.

“Gần đây có ngôi nhà nào thích hợp không?” Tô Đại hỏi.

Minh Hỉ lắc đầu, cảm thấy kỳ lạ nói: “Không hiểu sao mỗi khi ta đến thăm hỏi một nhà, vừa định mở miệng giới thiệu thì đối phương lại đột nhiên nói đã có người thuê rồi.”

Nàng ấy nhíu mày suy nghĩ: “Thật kỳ quái, mới vừa sang năm, theo lý thì không nên có nhiều người đi thuê nhà như vậy chứ!”

Tô Đại không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ nói: “Được rồi, Ngụy Cẩm Vân một ngày chưa trở về, trạng thái của Diêu thị sẽ một ngày chưa ổn, ta cũng không đành lòng vào lúc này lại khiến dì buồn thêm.”

-

Sáng sớm, mặt trời đã lên cao, sau bữa cơm trưa, Tô Đại đang ngồi nghỉ ngơi trong viện nhỏ đọc sách thì nghe thấy Minh Hỉ vội vã gọi lớn:

“Cô nương ——”

“Cô nương ——”

Minh Hỉ hớt hải chạy tới, vừa uống một ngụm nước trà Tô Đại rót, vừa thở dốc nói:

“Cô nương, nhị cô nương đã được tìm thấy rồi!”

Tô Đại giúp nàng thuận khí, nói: “Chậm một chút, nói rõ ràng tình hình như thế nào?”

Minh Hỉ nói: “Tình hình không ổn lắm, nghe nói trong phủ hạ nhân bảo rằng, sáng nay là được người ta khiêng về!”

“Quốc công gia đã phong tỏa tin tức, không cho phép hạ nhân trong phủ truyền ra ngoài. Thế tử gia biết người lo cho nhị cô nương nên cố ý bảo ta đến báo cho người một tiếng.”

Tô Đại kinh ngạc, lập tức đứng dậy: “Sao lại là được khiêng về? Đại phu nói thế nào?”

Minh Hỉ khổ sở lắc đầu: “Ta cũng chỉ là nghe nói thôi, chưa tận mắt thấy, lão phu nhân đau lòng đến không chịu nổi, hiện giờ đã đưa nhị cô nương tới Tĩnh An Đường rồi.”

Tô Đại cảm thấy bất an, lập tức đứng dậy đi đến án thư, nhấc bút viết đầy một trang giấy, viết xong thì đưa cho Minh Hỉ: “Ngươi đi kiểm lại xem chúng ta còn lại bao nhiêu bạc, lấy ra một nửa, đến hiệu thuốc bên ngoài đưa đơn thuốc này bốc thuốc, càng nhiều càng tốt!”

Minh Hỉ do dự nói: “Nhưng mà cô nương, đó là tiền để dành cho cửa hàng của chúng ta……”

Tô Đại lắc đầu, giọng trầm ổn kiên định: “Không quản được nhiều như vậy, ta sợ là ôn dịch đến rồi.”

Minh Hỉ chấn động, hai mắt gần như trợn tròn!

Tô Đại nói: “Đơn thuốc này là để trị dịch bệnh, có thể mua nhiều bao nhiêu thì mua nhiều bấy nhiêu, sợ là sau này không dễ mua được.”

Minh Hỉ nghiêm túc gật đầu, lại nghe Tô Đại dặn tiếp: “Ra ngoài phải mang khăn che mặt, đừng để bị lây bệnh.”

“Vâng!”