Chương 1.2

Hai ngày trước là lễ cập kê của Ngụy Cẩm Vân, Diêu thị mời một nhóm khách đến dự lễ.

Ngụy Cẩm Vân xưa nay không ưa nàng, thường hay làm bộ làm tịch, nàng cũng lười tranh cãi nên tùy ý tìm chỗ tránh mặt. Ai ngờ vừa tránh ra lại tình cờ đυ.ng phải biểu cô nương Trần Uyển Thanh - người mới đến phủ quốc công ở tạm mấy hôm, và thế tử ca ca.

Thiếu nữ có lòng ngưỡng mộ, đưa túi hương mà mình tỉ mỉ thêu suốt nửa tháng cho Ngụy Ngọc Niên.

Người nhận là nam tử cao gầy như ngọc, ngón tay khớp xương rõ ràng nhận lấy túi hương, không mấy để tâm mà xoay xoay giữa các ngón tay. Trên mặt là vẻ ôn hòa thong dong, khóe môi mang theo nụ cười dịu nhẹ, còn đôi mắt phượng cao quý kia lại ẩn chứa nét sâu thẳm u tối mà không ai hay biết.

Thấy hắn nhận túi hương, thiếu nữ có làn da trắng như tuyết, hai má ửng đỏ, thần sắc ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trong lòng Tô Đại khẽ trống vắng.

Nàng đã thích thế tử ca ca suốt bao nhiêu năm.

Nàng nhìn thấy Thế tử ca ca - người từ trước đến nay chỉ đối tốt với một mình nàng, đem túi hương của thiếu nữ kia buộc ở bên hông, ngón tay thon dài như nhánh trúc đen xoay vòng từng chút, cột thành một nút thắt xinh đẹp.

Thiếu nữ còn đang nói gì đó, nhưng nàng không nghe rõ.

Ngụy Ngọc Niên đã hai mươi hai tuổi, với nam tử ở độ tuổi này, đáng lý ra nên sớm thành thân, nhưng hắn vẫn luôn chuyên tâm vào triều chính, tuổi còn trẻ đã được phong chức chính tam phẩm.

Thánh thượng từng tự tay đề bút tặng hắn bốn chữ “Hiếu nghĩa điển phạm, xích tử chi tâm”(), đến cả Ngụy quốc công cũng chưa từng thúc giục chuyện hôn sự của hắn.

(*): tấm gương hiếu thảo, tấm lòng sáng trong.

Vài ngày trước nghe dì nói thánh thượng đã triệu kiến riêng hắn để bàn chuyện cưới gả, sợ là đã có ý định chỉ hôn cho thế tử ca ca, chẳng bao lâu sau, Trần Uyển Thanh liền đến ở nhờ tại phủ quốc công.

Trần Uyển Thanh xuất thân từ dòng dõi danh môn thanh lưu, phụ thân là thái phó trong triều, mẫu thân là muội ruột của Ngụy Hưng - quốc công đương nhiệm. Vào dịp lễ tết, Trần Uyển Thanh thường đến phủ quốc công thăm lão phu nhân. Vì khéo tay, giỏi thêu thùa, nên rất được lão phu nhân yêu thích.

Lão phu nhân vốn không ưa Diêu thị nên cũng không thích Tô Đại. Tô Đại luôn ít khi xuất hiện trước mặt bà ta, tự nhiên cũng rất ít gặp Trần Uyển Thanh. Suốt năm qua, nàng gần như đều ở Thanh Phong Uyển học viết chữ cùng Ngụy Ngọc Niên.

Từ khi Ngụy Ngọc Niên vào triều làm quan, Tô Đại mới ít gặp hắn hơn.

So với Tô Đại, Trần Uyển Thanh mới là biểu cô nương danh chính ngôn thuận.

Năm xưa, dì nàng từng cứu Ngụy quốc công một mạng, vì ân tình nên mới có thể gả cho ông ta làm vợ kế.

Còn nàng chỉ là có chút quan hệ bên ngoại, dày mặt mà ở lại phủ quốc công, kết cục tốt nhất cũng chỉ là tìm được một tấm chồng.

Sau khi sai Minh Hỉ đi, Tô Đại mang theo tâm tình rối bời bước về nội viện, lại gặp Ngụy Cẩm Vân ở trên cầu đá.

Không biết từ đâu, Ngụy Cẩm Vân nghe được chuyện Ngụy Ngọc Niên tặng nàng một lá bùa bình an, lúc này hung hăng lao tới:

“Dựa vào đâu mà huynh trưởng chỉ tặng mình ngươi bùa bình an?”

Nàng ta nhìn thấy sợi tơ hồng lộ ra nơi ngực Tô Đại, giận dữ ghen ghét mà đưa tay ra giật lấy.

“Đưa cho ta ——”

Tô Đại nghiêng người tránh khỏi, không muốn dây dưa:

“Hôm nay là lễ cập kê của ngươi, ta không muốn sinh chuyện, tránh ra.”

Nàng thậm chí đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn nàng ta!

Ngụy Cẩm Vân càng giận sôi máu.

Tô Đại thấy nàng ta không chịu nhường đường, liền vòng qua để đi.

Ngụy Cẩm Vân không buông tha, tay chân cùng lúc kéo lấy Tô Đại, nhất định phải giật bằng được sợi tơ hồng trước ngực nàng mới chịu thôi.

Giằng co một khắc, Tô Đại bị Ngụy Cẩm Vân đẩy một cái, bước hụt chân. Ngụy Cẩm Vân theo bản năng muốn kéo nàng lại, nhưng không biết nghĩ đến gì đó, cuối cùng lại rụt tay về.

Nhưng Tô Đại tay mắt lanh lẹ, nhanh hơn một bước kéo lấy tay áo Ngụy Cẩm Vân, giật mạnh một cái khiến nàng ta loạng choạng.

Y phục của Ngụy Cẩm Vân là vải dệt loại tốt, dù Tô Đại có kéo đến biến dạng cũng không rách, nhưng nếu kéo mạnh thêm chút nữa, khả năng cả hai đều sẽ rơi xuống nước.

Tô Đại giữ chặt lấy áo nàng, trong đầu đấu tranh kịch liệt ——

Không thể buông! Rơi xuống nước cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!

Nhưng nàng ta là đích nữ phủ quốc công, nếu bị thương, dì sẽ đau lòng.

Ngụy Cẩm Vân là tiểu thư khuê các, được nuông chiều từ bé, nào từng gặp tình cảnh thế này, sợ đến hoảng loạn thất thố, mặt mày tái nhợt, chật vật ôm lấy lan can đá, cố giãy giụa muốn hất Tô Đại đang như khối kẹo mạch nha bám dính ra.

Càng gần mép nước, sắc mặt Ngụy Cẩm Vân càng dữ tợn.

Ngày thường đại tiểu thư luôn cao cao tại thượng, chuyên môn soi mói, lại cũng có bộ dạng này.

Tô Đại cười lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Cẩm Vân:

“Nếu ta chết đuối, làm ma cũng không tha cho ngươi!”

“Mau đi gọi người!”

Tô Đại hoàn toàn buông bỏ chống đỡ, để mặc mình rơi xuống nước, chỉ còn Ngụy Cẩm Vân đứng đần ra tại chỗ, kinh ngạc ngu ngơ.

Nơi này cách chỗ nàng gặp Trần Uyển Thanh và Ngụy Ngọc Niên lúc trước không xa. Ngụy Cẩm Vân vì muốn tìm nàng gây chuyện mà không dẫn theo người hầu, nàng cũng đã cho nữ hầu lui xuống hết. Nếu nàng xảy ra chuyện, người đầu tiên biết hẳn là Ngụy Ngọc Niên.

Nhưng nàng đã tính sai.

Nàng nổi chìm trong nước thật lâu, mãi đến khi sắp mất ý thức, một bà tử biết bơi mới vội vàng đến vớt nàng lên.

Từ đầu đến cuối, Ngụy Ngọc Niên chưa từng xuất hiện.

Tô Đại cũng không ngờ mình lại bị chìm lâu như vậy mới được cứu, nàng như mơ hồ thấy cha mẹ đang vẫy tay gọi mình.

Giờ phút này nằm trên giường, nàng vô cùng hối hận.

Sớm biết vậy, nàng đã giữ chặt lấy áo Ngụy Cẩm Vân không buông, biết đâu còn có thể cố thêm chút nữa, đợi có người đi ngang qua tiện tay cứu lên.