Ngụy lão phu nhân gật đầu hài lòng, ánh mắt hiền từ như thể thật sự là tổ mẫu ruột thịt:
“Ngươi là đứa trẻ hiểu chuyện, không giống như dì của ngươi, lòng dạ quá nhiều mưu kế. Mấy năm nay đã vất vả cho ngươi rồi. Nay ngươi cũng đến tuổi thành thân, tổ mẫu ở đây có một mối hôn sự tốt, không biết ý ngươi thế nào?”
Quả nhiên là thế. Tối qua nàng trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng đã đoán được đại khái.
Ngụy lão phu nhân nói tiếp: “Đứa nhỏ đó là con trai trưởng của em ruột ta, tuy gia cảnh không hơn ai, nhưng được cái phẩm hạnh đoan chính, làm người cầu tiến, hiện giờ đã thi đỗ cử nhân, tiền đồ rộng mở.”
“Nếu chuyện này thành, ngươi sẽ lấy thân phận biểu cô nương danh chính ngôn thuận của phủ quốc công mà gả đi, của hồi môn cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tuy ngữ khí của lão phu nhân ôn hòa nhưng trong lời nói lại không có chỗ để từ chối, rõ ràng đang nhấn mạnh rằng với thân phận hiện tại của nàng, ngay cả một biểu cô nương đứng đắn cũng không được tính.
Lần này nếu nàng không tỏ rõ thái độ dứt khoát thì e là không thể thoát khỏi được.
Nghĩ đến đây, Tô Đại chỉ đành liều mình, lùi một bước, nâng váy quỳ xuống:
“Tô Đại mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được phủ quốc công nuôi dưỡng đến nay, hiện giờ cơm no áo ấm đã là ơn sâu như biển, sao dám nhận thêm ân huệ lớn như vậy. Chỉ nguyện làm bạn đèn nhang cửa Phật, ngày ngày cầu phúc cho phủ quốc công.”
Lão phu nhân nâng Tô Đại dậy, dịu dàng nói: “Nữ tử rồi cũng phải gả chồng. Với thân thế của ngươi, càng nên tìm người có thể che chở cho.”
Tô Đại nói: “Thế tử ca ca là người nổi tiếng trong triều với hai chữ ‘hiếu nghĩa’, đã là người của phủ quốc công, tự nhiên ta cũng muốn lấy hiếu nghĩa làm đầu. Mong lão phu nhân thành toàn cho Tô Đại lần này, trọn vẹn một phần hiếu nghĩa.”
Ngụy lão phu nhân ánh mắt sắc bén như đuốc: “Là không muốn lấy chồng, hay trong lòng đã có người?”
Bóng dáng mảnh khảnh của Tô Đại hơi khựng lại, nhưng vẫn cúi đầu:
“Xin lão phu nhân thành toàn.”
Ngụy lão phu nhân nói: “Nếu ta nói không gả không được thì sao?”
Tô Đại đáp: “Vậy Tô Đại chỉ còn cách đến trước mộ cha mẹ để trọn đạo hiếu.”
“Tốt! Tốt lắm!” Ngụy lão phu nhân giận quá hóa cười, “Ngươi dám uy hϊếp ta?”
Tô Đại rũ mắt: “Không dám.”
“Ngươi đừng tưởng ta không biết trong lòng ngươi giấu thứ tâm tư hèn hạ gì!” Ngụy lão phu nhân giận dữ gõ mạnh gậy trúc xuống đất.
Sắc mặt Tô Đại tức khắc trắng bệch.
“Phụ thân ngươi phạm tội tày trời, phủ quốc công chứa chấp ngươi đã là nhân từ lắm rồi, ta tuyệt không cho phép một nữ nhi của tội thần làm thế tử phi của phủ Ngụy quốc công!”
Ngụy lão phu nhân gắt gao nhìn Tô Đại đang trắng mặt, từng chữ như rạch vào da thịt:
“Ngươi với nó khác biệt một trời một vực, đừng mơ tưởng những thứ không nên mơ!”
Ngụy lão phu nhân là người từng trải, cũng xuất thân khuê phòng, từ lúc có người về báo rằng thế tử đã theo Tô Đại nhảy xuống vực, bà liền biết quan hệ hai người tuyệt đối không phải tình nghĩa huynh muội bình thường. Nghĩ đến liền tức giận đến suýt ngất.
Tô Đại siết chặt tay, móng tay in hằn vào lòng bàn tay. Nỗi lòng che giấu bao lâu bỗng dưng bị xé toạc, như một lỗ hổng tối tăm bất ngờ hứng trọn ánh sáng chói lòa, thật khó mà chịu đựng.
“Ta nói cho ngươi biết, mối hôn sự ta vừa nhắc đến chính là cho ngươi tư cách mà trèo cao rồi, cũng vì ngươi từng cứu Thanh ca nhi nên ta mới nhắm mắt bỏ qua thân phận ngươi.”
“Sau này, ngươi vẫn là biểu cô nương của phủ, của hồi môn sẽ không thiếu.” Ngụy lão phu nhân nói đến đây thì dừng lại, quay đầu nhìn ra cửa.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân chậm rãi rồi cánh cửa bị một đôi tay trắng trẻo đẩy ra. Ngụy Ngọc Niên mặc áo gấm nền đen thêu hoa văn chìm, ống tay áo theo gió lướt qua, mang theo một luồng lạnh buốt. Hắn khép cửa lại, xoay người bước vào.
Ánh mắt hắn chạm ngay vào dáng người Tô Đại đang quỳ dưới đất, sắc lạnh đến cực điểm.
Ngụy Ngọc Niên sắc mặt lạnh lùng, không lộ vui buồn: “Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu.”
Không đợi tổ mẫu lên tiếng, hắn đã chủ động bước đến đỡ Tô Đại dậy, khoác áo choàng lên người nàng:
“Trời lạnh, đừng để bị cảm.”
Ngụy lão phu nhân nhìn thấy hành động ấy, trong lòng càng thêm tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Hằng ca nhi sao lại về sớm thế, cũng không báo trước một tiếng?”
Ngụy Ngọc Niên kéo Tô Đại về phía sau, hoàn toàn chắn nàng lại phía sau mình, rồi mới quay lại nói:
“Ta có việc quan trọng cần bàn với A Đại, nghe An Lâm nói nàng sáng sớm đã đến đây.”
Ngụy lão phu nhân cười lạnh: “Ngươi thì có thể có chuyện gì quan trọng cần tìm nàng chứ?”
Bà vỗ trán, rõ ràng không thể tiếp tục chất vấn Tô Đại nữa. Tôn tử này của bà, trong mắt người ngoài thì ôn hòa, lễ nghĩa, rất có hiếu hạnh, tuyệt đối không trái lời trưởng bối.
Nhưng bà biết rõ, hắn mới là người khó kiểm soát nhất. Từ nhỏ đã có chủ kiến, mẫu thân hắn mất sớm càng khiến tâm tư hắn sâu kín, hiện giờ trong lòng hắn nghĩ gì, đến bà cũng không đoán ra.
Lão phu nhân không muốn nói thêm nữa, liền đuổi hai người họ ra ngoài.
“Thôi được rồi, đại nha đầu ngươi cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ, sau này quay lại trả lời ta cũng chưa muộn.”
Tô Đại đi theo Ngụy Ngọc Niên rời khỏi Tĩnh An Đường.
Đi được nửa đường, Ngụy Ngọc Niên bỗng nhiên mở miệng:
“Chuyện hôn sự mà tổ mẫu nói, hoàn toàn không xứng với muội.”
Ngón tay Tô Đại khẽ run: “Huynh đã nghe được rồi sao?”
“Không.” Hắn dừng lại một chút, “Ta nghe An Lâm nói muội đã đến đây, liền đoán được là vì chuyện này.”
“Tổ mẫu nói người kia tuy đã đỗ cử nhân nhưng phẩm hạnh và gia thế đều rất tầm thường. Ta đã cho người điều tra qua, hắn tiêu xài hoang phí, còn nuôi ngoại thất bên ngoài, với lại ngoại thất ấy còn có một đứa con tám tuổi.”
Tô Đại nghiêm túc nhìn Ngụy Ngọc Niên, lúc này mới phát hiện giữa lông mày hắn lộ rõ vẻ mỏi mệt.
“Vậy thế tử ca ca cảm thấy,” nàng hỏi, “nếu ta không gả cho hắn thì còn có thể gả cho ai?”
Ngụy Ngọc Niên trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng đáp:
“Nếu muội không muốn gả thì ta sẽ không để muội phải gả.”