Chương 7.1: Ngụy Ngọc Niên, ngươi quả thực là kẻ điên

Tiêu Viễn sững người.

“Miệng toàn lời dối trá, xem ra ngươi là không định nói thật.” Ngụy Ngọc Niên dừng một chút, “Còn định chạy trốn?”

Tiêu Viễn trên đùi bị xẻo thịt vẫn còn âm ỉ đau, nhớ đến dáng vẻ âm ngoan châm chọc của người trước mặt, lập tức lại bắt đầu sợ hãi: “Ta nói, ta nói……”

“Ta bị kẻ kia hạ độc, bất đắc dĩ mới nói dối……”

“Đáng tiếc, ta không muốn nghe.” Ngụy Ngọc Niên nói, “Ngươi vẫn nên để dành hơi sức mà đến Hình Bộ đại lao giải thích đi.”

Thủ đoạn của Hình Bộ, Tiêu Viễn là người rõ nhất, hắn ta lập tức hoảng loạn, bất chấp việc bản thân bị hạ độc, định mở miệng nói thật, nhưng lời đến bên miệng lại vì nghĩ đến gì đó mà ngừng lại.

Chỉ âm thầm dồn lực, chuẩn bị liều chết một phen.

Tô Đại thấy rõ hắn đang chần chừ, lập tức lấy từ túi thơm ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn, thuốc vào miệng lập tức tan ra, vị chua xót lan ra, hành động của Tiêu Viễn còn chưa được một nửa đã dừng lại giữa chừng, hoảng hốt kinh hãi: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”

Tô Đại hơi mỉm cười, cuối cùng cũng báo được mối thù một chưởng kia: “Cũng là độc, mỗi mười lăm hàng tháng phải dùng giải dược mội lần, nếu không sẽ đau đớn không chịu nổi, cho đến khi bụng thủng ruột nát mà chết.”

Khi còn nhỏ phụ thân từng vì nàng mà đi tìm một vị y sư, nàng theo y sư học được một chút trò. Loại ngũ độc đan này là một trong số ít loại độc dược nàng biết điều chế.

Tiêu Viễn kinh hãi: “Ngươi là nữ độc phụ!” Ngay sau đó liền mò tìm viên hoàn trong ngực, cũng không biết hai loại độc này có xung khắc không, liệu viên đan hoàn kia có cứu được mạng hắn không.

Lông mày Ngụy Ngọc Niên nhíu lại, tỏ vẻ không vui.

Chờ đã ——

Không thấy!?

Tiêu Viễn sờ vào trong túi, viên đan hoàn kia không thấy, hắn lập tức sờ khắp người, nhưng đều trống trơn!

Viên đan hoàn kia thật sự không còn!

Đột nhiên như thể nhận ra điều gì, hắn nhìn kỹ Tô Đại, người vừa mới bị hắn đánh một chưởng mà giờ lại sống sinh long hoạt hổ, rồi lại nhìn Ngụy Ngọc Niên dường như chẳng hề hấn gì.

Tay hắn ta run lên: “Ngụy Ngọc Niên, ngươi quả thật là kẻ điên!”

Ngay cả thuốc của ta cũng trộm!

Hắn ta lập tức cảm thấy toàn thân nơi nào cũng đau đớn cực kỳ.

Ánh nắng nặng nề, gió tuyết dần tan, Tiêu Viễn cuộn mình trong góc kêu rên một trận rồi hôn mê bất tỉnh.

Cho đến khi ám vệ của Ngụy Ngọc Niên tìm đến, hắn ta mới lờ mờ tỉnh lại.

Mộ Trầm đưa áo choàng tới, dẫn theo một nhóm ám vệ quỳ xuống nói:

“Thuộc hạ đến muộn, mong thế tử thứ tội.”

“Không sao, đến sớm hơn ta dự đoán.” Ngụy Ngọc Niên đưa áo choàng cho Tô Đại.

Mộ Trầm đứng dậy, liếc nhìn Tiêu Viễn đang co ro thành một khối trong góc, tiến lên bắt mạch, rồi quay người hỏi:

“Thế tử, người này định xử trí thế nào?”

“Hắn trúng độc, hẳn là sống không được bao lâu.”

Ám khí bắn trúng hắn có chất độc gây mê, mũi tên cuối cùng lại bắn trúng chân, theo lý thì không thể cầm cự lâu như vậy.

“Không cần, ta đã xẻo phần thịt trúng độc ở đùi hắn rồi, hiện giờ tính mạng không còn nguy hiểm.” Ngụy Ngọc Niên suy nghĩ một lát, “Trước tiên áp giải hắn về Hình Bộ đại lao.”

Sau khi an trí Tô Đại và các ám vệ khác xong, chỉ còn Ngụy Ngọc Niên và Mộ Trầm.

Mộ Trầm nhìn Tiêu Viễn bị lôi đi, tò mò hỏi:

“Thế tử, hắn là người của ai phái tới?”

Ngụy Ngọc Niên sắc mặt nặng nề, không thể đoán rõ đang nghĩ gì:

“Người này không phải người Trung Nguyên, nhưng rất xem trọng tính mạng.”

“Ta đã thử rồi, miệng đều là dối trá. Một kẻ ngu ngốc như vậy mà vẫn được trọng dụng làm tâm phúc thì chỉ có thể là thái phó.”

Thái phó Lý Trường Chính.

Kể từ hôm đó trở về, Ngụy Ngọc Thanh bị bệnh không dậy nổi. Nhiều lần Tô Đại đến thăm đều bị Ngụy Cẩm Vân ngăn lại.

Như lúc này, Ngụy Cẩm Vân sắc mặt dữ tợn chặn đường nàng, hai mắt đỏ hoe, giận dữ trách mắng:

“Ngươi còn mặt mũi quay lại đây? Nếu không phải ngươi mang A Thanh đi chùa Quảng Thiền, đệ ấy đâu có gặp thích khách!”

Tô Đại không muốn tranh cãi, quay đầu hỏi nha hoàn bên cạnh Ngụy Ngọc Thanh:

“Chuyện gì xảy ra?”

Nha hoàn đáp: “Tiểu công tử từ chùa Quảng Thiền trở về đã sốt cao không hạ, đại phu nói là do hoảng sợ, đã kê mấy thang thuốc, hiện đang nghỉ ngơi.”

“Vậy ta không quấy rầy nữa.”

Tô Đại xoay người định rời đi, lại bị Ngụy Cẩm Vân ngăn lần nữa.

Tô Đại lúc nào cũng giữ vẻ ôn hòa rộng lượng, trái ngược với tính khí hay tranh cãi của Ngụy Cẩm Vân. Khi còn nhỏ, Tô Đại từng cứu nàng ta nên mẫu thân luôn bắt nàng ta phải nhường nhịn Tô Đại mọi chuyện. Nhưng Ngụy Cẩm Vân không cam lòng, huynh trưởng bị đoạt, mẹ bị đoạt, ngay cả A Thanh dường như cũng sắp bị đoạt mất. Dù nàng ta là đích nữ của phủ quốc công nhưng luôn cảm thấy bản thân bị lép vế. Nàng ta ngày càng nghi ngờ Tô Đại năm xưa cứu mình cũng là có mưu đồ.

Tô Đại lúc này mới nhìn thẳng vào Ngụy Cẩm Vân: “Ngươi muốn thế nào?”

“Không thế nào cả, ta chỉ muốn xem người khiến đệ đệ ta bị hại giờ vẫn có thể thản nhiên ở lại phủ quốc công thế nào thôi!”

Với người cố chấp và không lý trí như Ngụy Cẩm Vân, nói lý lẽ là vô ích.

Vậy nên Tô Đại chỉ nhàn nhạt đáp:

“Vậy ta đi đây.”