- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tô Mộng
- Chương 6.2
Tô Mộng
Chương 6.2
Tô Đại lúc này mới bừng tỉnh nhận ra, dường như chưa từng thấy trên mặt hắn có biểu cảm hoảng loạn hay thất thố, hắn luôn là như vậy, mưu tính kỹ càng, cho dù là nhảy xuống vực cũng không hề dao động chút nào.
Im lặng hồi lâu, nàng hỏi: “Vì sao huynh lại nhảy xuống theo ta?”
Ngụy Ngọc Niên hơi ngạc nhiên, “Ta sớm đã xem muội là muội muội ruột, nếu trơ mắt nhìn muội biến mất ngay trước mặt ta, chẳng phải là ta làm huynh trưởng quá thất trách sao?”
Chỉ như vậy thôi sao?
“Huống hồ, hắn rơi xuống vực còn có thể phóng ám khí, chứng tỏ dưới vực nhất định có đường.”
Quả nhiên, sau khi hắn nhảy xuống theo Tô Đại, liền phát hiện trong vực có một hang núi, mà người áo đen đang nương nhờ hang đó để kéo dài hơi tàn. May mà lúc hắn nhảy xuống có buộc theo một đoạn dây mây, vừa vặn đủ để trói tên kia lại, cũng xem như không phải không thu hoạch được gì.
Ngụy Ngọc Niên nhìn về phía người áo đen bị dây mây trói chặt.
Chỉ thấy kẻ đó nhắm nghiền mắt, giả chết.
Tiêu Viễn thật sự cạn lời, sớm biết vậy hắn ta đã không tự mình nhận nhiệm vụ này. Ngụy Ngọc Niên thật sự không phải người.
Tiêu Viễn chẳng qua chỉ muốn kiếm miếng cơm mà thôi, ai ngờ lại gia nhập cái tổ chức kỳ quặc kia, làm mấy cái chuyện chẳng hiểu ra sao. Đợi đến khi hắn ta cuối cùng cũng trở thành thân tín, tự mình nhận nhiệm vụ, thì lại gặp phải một kẻ cũng không thể hiểu nổi, chính là Ngụy Ngọc Niên.
Tiêu Viễn chỉ muốn giả chết, trong túi hắn còn có một viên thuốc, là viên đan dược hắn phải khổ cực lắm mới có được, chỉ cần một viên là có thể giảm bớt bất kỳ thương tích nào, nói cách khác, chỉ cần hắn giả chết cho đạt, đợi đến khi bọn họ đi hết, hắn nuốt viên thuốc vào là có thể hồi phục bảy, tám phần, trốn đi không thành vấn đề.
Nhưng Ngụy Ngọc Niên căn bản không cho hắn cơ hội, vừa nhìn thấy hắn đã đá cho hai cú rồi trói chặt tay chân hắn lại. Hắn vốn đã bị ám khí làm bị thương, chỉ còn chút hơi tàn, giờ phút này đau đến mức không nói nổi thành lời.
Ngụy Ngọc Niên lạnh giọng chậm rãi nói: “Chết rồi à?”
Hắn không dám lên tiếng, giả chết rất đạt.
Thế nhưng lại nghe Ngụy Ngọc Niên nói: “Không thấy vết máu, đừng có giả vờ.”
Hắn vẫn tiếp tục giả chết, nhưng chẳng mấy chốc liền cảm thấy trên đùi đau nhói, Ngụy Ngọc Niên đã dùng chủy thủ chậm rãi rạch một miếng thịt trên đùi hắn.
Tiêu Viễn trong chớp mắt khí huyết dâng trào, đầu choáng váng, xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe tiếng da thịt mình bị róc từng lớp, như bị lăng trì, tiếng gào nghẹn lại trong cổ họng, không phát ra được, bởi vì miệng hắn bị nhét đầy lá cây.
Lá cây dính mùi xác thối, khiến người ta buồn nôn, nhưng so với cơn đau ở đùi thì thật sự chẳng đáng nhắc đến.
Hắn ta liều mạng giãy giụa, lăn lộn quay cuồng, mà trước mặt, ánh mắt Ngụy Ngọc Niên hơi cụp xuống, sắc mặt bình thản, như kẻ ngồi trên cao nhìn xuống.
“Dừng... dừng tay, ta sẽ nói người đứng sau ta là ai...”
Ngụy Ngọc Niên quả nhiên dừng tay, như vừa chợt hiểu ra gì đó, chậm rãi lẩm bẩm: “À, áo đen nhìn sẽ không thấy vết máu.”
Tiêu Viễn không chịu nổi, ngất đi.
Lần nữa tỉnh lại đã thấy mình bị trói chặt, cách đó không xa là một nữ nhân đang nằm.
Hắn có bệnh! Hắn thật sự có bệnh! Ngụy Ngọc Niên quả thực là kẻ có bệnh!!!
Tô Đại nhận lấy con thỏ nướng Ngụy Ngọc Niên đưa: “Không ngờ giữa trời tuyết vẫn còn có thỏ hoang.”
“Hang động này cách vực không xa, ta đi nhặt củi thì gặp được.”
“Nhưng chúng ta phải nghỉ lại đây một ngày, bên ngoài gió tuyết quá lớn, nếu ta cố đưa muội đi sợ sẽ gặp chuyện.”
“Không sao đâu.”
Nói cũng lạ, nàng tỉnh lại mà không cảm thấy thân thể có gì khó chịu, ngay cả ngực cũng không còn đau.
Giây phút yên bình, cảnh tượng hòa hợp.
Thịt thỏ không nêm bất kỳ gia vị nào nhưng Tô Đại lại thấy rất ngon, không kiềm được ăn hết sạch, điều duy nhất không hoàn hảo chính là ở một góc, Tiêu Viễn không ngừng rêи ɾỉ từng tiếng một.
Tô Đại muốn đem lá cây nhét trở lại miệng hắn ta.
Tiêu Viễn rên suốt nửa canh giờ, Tô Đại không nhịn được hỏi:
“Hắn rốt cuộc là người của ai?”
Ngụy Ngọc Niên sắc mặt khó đoán: “Còn phải xem hắn nói thật hay không.”
“Ngày hôm đó ta thấy hắn và Thẩm Trác Nhiên ở cạnh nhau, chẳng biết giữa hai người họ có quan hệ gì không?”
Ngụy Ngọc Niên hỏi: “Muội thực sự quan tâm nàng ta à?”
Tô Đại nhớ đến lần đầu gặp mặt, lúc đó trên người Thẩm Trác Nhiên có chiếc ngọc bội kia. Nữ tử làm quan vốn đã không dễ dàng, Tô Đại chỉ kính trọng nàng ta. Huống hồ, nàng luôn cảm thấy Thẩm Trác Nhiên nhìn qua không giống người xấu, nhưng rốt cuộc cũng không rõ nàng ta là người thế nào, đành phải đem cái cảm giác tốt vô cớ kia chôn sâu trong lòng.
Tô Đại không đáp, Ngụy Ngọc Niên cũng dường như chỉ thuận miệng hỏi một câu, sau đó đi đến trước mặt Tiêu Viễn, hỏi: “Đã nghĩ kỹ nên nói thế nào chưa?”
Tiêu Viễn trơ mắt nhìn Tô Đại ăn hết con thỏ nướng mà không chừa cho hắn một miếng nào, đói đến mức ngực dán vào lưng, không còn giữ được vẻ hung hăng trước đó, đành liều mà trợn mắt nói dối: “Tả tướng, người đứng sau ta là tả tướng! Lần này chính là hắn sai ta đi theo ngươi để đoạt lại danh sách buôn lậu muối. Hắn còn nói Ngụy thế tử ngươi coi trọng tình nghĩa, đến lúc cần thiết có thể lấy thân nhân ngươi ra làm lợi thế!”
Câu sau cùng đúng là sự thật, nhưng ai mà ngờ được Ngụy Ngọc Niên lại bình tĩnh đến mức đó, mang cả tiểu công tử phủ Ngụy quốc công nhảy xuống vực cũng không khiến hắn giao ra danh sách.
“Hửm?” Ngụy Ngọc Niên nhướng mày, rất có hứng thú mà đến gần, “Tả tướng à?”
Tiêu Viễn thề thốt son sắt: “Hoàn toàn là sự thật!”
Tô Đại âm thầm toát mồ hôi, người khác có thể không biết nhưng nàng thì biết rất rõ.
Ngụy Ngọc Niên từng lên núi cầu học Ngọc Sơn cư sĩ, một đi là ba năm. Mà vị Ngọc Sơn cư sĩ kia chính là sư phụ không chính thức của đương kim tả tướng.
Nói cho đúng, tả tướng có thể bước vào con đường quan trường, chính là nhờ Ngụy Ngọc Niên âm thầm khuyên nhủ. Nhưng trong triều thế lực đan xen phức tạp, đến nay hai người chưa từng công khai mối quan hệ thầy trò.
Tiêu Viễn vừa mở miệng đã đem tả tướng ra làm bình phong, chẳng khác nào Quan Vũ múa đại đao trước mặt Quan Công.
Ngụy Ngọc Niên mỉm cười ôn hòa, nhưng nụ cười này rơi vào mắt Tiêu Viễn lại lạnh lẽo đến rợn người. Hắn ta nuốt nước bọt, cố làm ra vẻ trấn tĩnh: “Ta nói hoàn toàn là thật!”
Ngụy Ngọc Niên nhìn hắn ta như nhìn xác chết: “Ta còn không biết lão sư của ta cũng muốn đối phó với ta đấy?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tô Mộng
- Chương 6.2