Chương 12.1: Bán luôn cả công việc!

"Không, anh về trước đây." Lộ Minh Tu vội vàng rời đi.

Triệu Vân Lộ giận dữ đá mạnh chiếc ghế bên cạnh. Đáng chết! Cô ta có điểm nào kém hơn con nhỏ xấu xí Tô Vân Noãn kia chứ? Vì sao Lộ Minh Tu mãi vẫn không chịu động vào cô ta?

Lộ Minh Tu chạy thẳng về nhà, đứng ngoài cửa rất lâu cũng chưa bước vào.

Trước đây, anh ta vốn không thích Tô Vân Noãn, số lần về nhà đếm được trên đầu ngón tay, có về cũng là ban ngày để lấy quần áo cô giặt sẵn.

Hôm nay chẳng hiểu sao lại chạy về nhà.

Lộ Minh Tu đứng mãi ở cửa, trời đã tối đen như mực, không còn cách nào khác đành mở cửa bước vào.

Trong nhà tối om, phòng của Tô Vân Noãn đã tắt đèn, cửa đóng kín mít.

Trước kia Tô Vân Noãn luôn cố tình mở cửa, chờ mong có một ngày anh ta nghĩ thông suốt, sẽ vào cùng cô chung giường.

Thế nhưng suốt ba năm, Lộ Minh Tu chưa từng bước vào một lần.

Lộ Minh Tu quay về phòng mình, ngã xuống giường, trong đầu nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.

Tô Vân Noãn từng rất yêu anh ta, anh ta nói gì cô cũng nghe, suốt bao năm nay vẫn luôn như vậy.

Vậy mà mấy ngày nay, cô đột nhiên thay đổi. Chẳng phải chỉ vì anh ta giao công việc của cô cho Triệu Vân Lộ thôi sao? Đúng là nhỏ mọn.

Cô không hiểu một góa phụ như Vân Lộ phải khổ sở đến mức nào sao?

Phải tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với Tô Vân Noãn, bảo cô đừng làm loạn nữa.

Nghĩ rằng chỉ cần mình nói chuyện nhẹ nhàng với Tô Vân Noãn, cô sẽ nguôi giận, mọi thứ sẽ quay lại như cũ, trong lòng Lộ Minh Tu cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Đúng, nhất định là thái độ của mình chưa đủ tốt, vì Vân Lộ, anh ta có thể nhẫn nhịn nói chuyện với Tô Vân Noãn.

Trời vừa tảng sáng, Tô Vân Noãn đã dậy, có lẽ do dậy sớm lâu ngày thành thói quen, cô đã quen rồi.

Sau khi dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt, thịt xào hôm qua còn một ít, cô liền luộc một bát mì ăn tạm. Đang ăn dở, cửa phòng bên cạnh mở ra, Lộ Minh Tu bước ra với dáng người cao lớn.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Vân Noãn tự nhiên dời ánh mắt đi, cắm cúi ăn mì.

Lộ Minh Tu ngửi thấy mùi thịt xào liền đi vào bếp, nhưng trong bếp chỉ có một nồi nước mì vừa luộc xong, hoàn toàn không thấy sợi mì nào.

Anh ta quay ra, ngồi xuống đối diện Tô Vân Noãn.

"Vân Noãn, mì của anh đâu?"

"Không có." Tô Vân Noãn vốn chẳng muốn nói chuyện với anh ta, nhất là sáng sớm vừa mở mắt đã thấy mặt Lộ Minh Tu, thật sự xui tận mạng.

Lộ Minh Tu nổi giận. Trước đây chỉ cần anh ta về nhà, Tô Vân Noãn nhất định sẽ nấu riêng bữa sáng cho anh ta, hôm nay cô lại dám ăn một mình.

"Tô Vân Noãn, cô còn định làm loạn đến bao giờ nữa hả?" Lộ Minh Tu tức giận quát.

Tô Vân Noãn liếc nhìn anh ta một cái, giống như đang nhìn một kẻ ngốc. Chỉ có đầu óc của anh ta mới nghĩ cô đang làm loạn.

Cô ăn hết bát mì, mặc kệ Lộ Minh Tu đang nổi trận lôi đình, đem bát đũa rửa sạch.

Sau đó, cô ra khỏi nhà đi làm, suốt cả quá trình không thèm liếc nhìn Lộ Minh Tu lấy một lần.

Ra khỏi cửa, Tô Vân Noãn cảm thấy không khí bên ngoài dễ chịu hơn hẳn, cô lại sờ lên mặt mình. Tối qua cô có làm vài miếng mặt nạ trong phòng thí nghiệm.

Tối nay có thể dùng rồi, làn da già nua xám xịt này, may mà gặp được cô. Không đến một tháng, nhất định sẽ dưỡng ra làn da trắng trẻo mềm mịn.

Nghĩ đến việc sắp trở nên xinh đẹp, bực bội do Lộ Minh Tu mang lại cũng vơi đi không ít.