Chương 11.2: Anh ta thật sự bẩn thỉu đến thế sao?

"Minh Tu, thật ra em yêu anh, nếu không phải do người nhà em ép buộc, thì cũng đâu có..." Nói đến đây, vành mắt Triệu Vân Lộ lại đỏ hoe.

Tay Lộ Minh Tu vươn ra, ôm lấy bờ vai của Triệu Vân Lộ, trong lòng anh ta há chẳng yêu cô ta sao? Nhưng mình đã kết hôn rồi.

"Minh Tu, em chỉ muốn yêu anh, không cần danh phận, anh hãy muốn em đi, em sẽ sinh con cho anh." Triệu Vân Lộ thấy Lộ Minh Tu ôm lấy vai mình, liền quay người ôm eo anh ta.

Cô ta nhón chân, hôn lên cằm Lộ Minh Tu.

Lộ Minh Tu định đẩy cô ta ra, nhưng Vân Lộ ôm chặt lấy anh ta, hoàn toàn không thể giãy ra được, anh ta cũng sợ động tác quá mạnh sẽ làm Vân Lộ bị thương.

"Minh Tu, anh không biết mấy năm nay em đã sống thế nào đâu, người đàn ông đó hành hạ em, ức hϊếp em, em ngày nào cũng nghĩ về anh."

Triệu Vân Lộ nước mắt lưng tròng, cả người dán chặt lên cổ Lộ Minh Tu, mà Lộ Minh Tu cũng là đàn ông bình thường, anh ta không thích Tô Vân Noãn, nên ba năm kết hôn chưa từng chạm vào cô.

Thế nhưng mỗi đêm, anh ta cũng có ham muốn, đều bị lý trí đè nén.

Giờ nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương lại đáng thương thế này, du͙© vọиɠ bị kìm nén bao lâu lập tức rục rịch.

Anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Triệu Vân Lộ, hôn cả nước mắt của cô ta, Triệu Vân Lộ trong lòng mừng rỡ, chủ động hôn lên môi Lộ Minh Tu.

Cô ta nhất định phải có được Lộ Minh Tu, anh ta tiền đồ rộng mở, sau này còn trở thành lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn, theo anh ta sẽ có cả đời ăn ngon mặc đẹp.

Hỏi sao cô ta biết điều này, là vì cô ta xuyên sách đến thời đại này, trong quyển sách đó, cô ta là nữ phụ, Tô Vân Noãn là nữ chính, nam chính là Lộ Minh Tu.

Chuyện tình giữa Lộ Minh Tu và Tô Vân Noãn đầy trắc trở, phần lớn là do nữ phụ xen vào và giở trò.

Tô Vân Noãn là người hiền lành rộng lượng, bị nữ phụ ly gián rồi ly hôn với chồng, lặng lẽ rời đi nơi xa, mãi đến lúc này Lộ Minh Tu mới nhận ra vợ mình tốt thế nào, cũng nhìn thấu sự độc ác của nữ phụ.

Anh ta phát điên tìm kiếm vợ, cuối cùng hai người làm lành, Tô Vân Noãn trở thành vợ lãnh đạo.

Triệu Vân Lộ rất chán ghét thân phận nữ phụ độc ác, nhưng cũng hết cách, cô ta không định đi theo vết xe đổ của nữ phụ trong sách, làm chuyện xấu rồi bị Lộ Minh Tu phát hiện.

Cô ta muốn khiến Lộ Minh Tu thật lòng yêu mình, không phát hiện ra Tô Vân Noãn tốt chỗ nào, muốn thay thế vị trí của nữ chính.

Khi hai người hôn nhau đến mê loạn, quần áo trên người Triệu Vân Lộ đã bị Lộ Minh Tu cởi xuống, thì đột nhiên tay anh ta khựng lại.

"Minh Tu, anh sao vậy?" Triệu Vân Lộ đôi mắt đưa tình nhìn anh ta.

Lộ Minh Tu vừa rồi như thấy khuôn mặt Tô Vân Noãn, còn nghe thấy giọng nói của cô: "Lộ Minh Tu, anh đúng là đồ cặn bã, anh nɠɵạı ŧìиɧ rồi, đúng là nɠɵạı ŧìиɧ!"

Anh ta từng nói trái tim Tô Vân Noãn dơ bẩn, nhìn cái gì cũng bẩn, nhưng nếu vừa rồi anh ta không kiềm chế được, chẳng phải thật sự sẽ trở thành đúng như lời cô nói sao?

"Vân Lộ, mặc quần áo vào đi!" Lộ Minh Tu buông tay ôm lấy Triệu Vân Lộ, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, tạt nước lạnh lên mặt.

Triệu Vân Lộ tức đến nghiến răng, mũi tên đã đặt trên dây, cô ta có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh ta, thế mà anh ta lại kìm lại được.

Đúng là người nhẫn tâm, nhưng đã đến nước này, cô ta cũng không thể ép buộc thêm.

Triệu Vân Lộ nằm trên ghế sô pha, suy nghĩ rất nhiều, lúc Lộ Minh Tu đi ra, nước mắt cô ta lại tuôn rơi.

"Minh Tu, anh ghét em sao?"

Nước mắt luôn là chiêu sát thủ của Triệu Vân Lộ, mỗi lần Lộ Minh Tu thấy cô ta khóc đều sẽ mềm lòng.

Nhưng hôm nay, Lộ Minh Tu lại có phần bực bội, nước mắt sao mà nhiều thế?