Từ sau chiến tranh, vị trí giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vẫn còn trống, do Flitwick và Slughorn thay nhau đảm nhiệm. Có lẽ vì khối lượng công việc quá lớn, hải tượng già này khôn khéo gạch tên mình khỏi danh sách đầu tiên.
“Dù sao thì nếu truy ngược lại trước đây, trong chúng ta chỉ có Severus là người duy nhất từng đảm nhiệm vị trí này trọn vẹn một năm. Cậu thấy sao, Harry?” Trên khuôn mặt của ông ấy nở nụ cười rạng rỡ, không đợi Snape mở miệng đã lập tức đá quả bóng sang cho Harry.
Cho dù Harry nghĩ gì, một người mới bước vào môi trường làm việc chắc chắn sẽ không dám nói xấu cấp trên cao nhất. Vì vậy, ông ấy hài lòng nghe thấy chàng trai đeo kính lịch sự trả lời: “Rất tốt, thưa giáo sư, tôi không có ý kiến.”
Khi ông ấy quay đầu lại, nhìn thấy người học trò cũ của mình, cũng là cấp trên trực tiếp hiện tại, đang siết chặt tờ da dê trong tay, gương mặt âm trầm, nghiến răng nói: “Vậy thì cứ thế đi. Còn ai có ý kiến khác không?”
Đó chính là tín hiệu kết thúc buổi họp, vì dù sao đây cũng chỉ là một buổi thảo luận hình thức mang tính thủ tục. Vậy nên khi Harry Potter chậm rãi giơ tay lên, Snape, người đã vừa rời ghế, đành ngồi xuống lại: “Cậu Potter?”
“Khi đến đây, Hermione dặn tôi có thể thử nêu ra ý kiến này.” Harry mỉm cười ngượng ngùng, còn trực giác của Snape lại mách bảo rằng đây chắc chắn chẳng phải điều gì tốt đẹp: “Về vấn đề đãi ngộ của các gia tinh, có lẽ chúng ta nên tăng lương cho bọn họ? Mức lương 10 Galleon một tuần so với khối lượng công việc nấu nướng, vận chuyển hành lý và dọn dẹp của bọn họ thì có vẻ hơi keo kiệt. Dù sao trong chiến tranh, bọn họ cũng đã góp công rất lớn để bảo vệ Hogwarts. Ngoài ra, tôi nghĩ bọn họ cũng nên được hưởng quyền lợi như chúng ta trong việc sử dụng các cơ sở vật chất của trường.”
Mọi người trong phòng đều tỏ ra kinh ngạc, nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt của bọn họ đồng loạt đổ dồn về phía Snape. So với dáng vẻ chờ quyết định của cấp dưới, trông bọn họ lại giống những khán giả đang xem kịch hơn.
“Đề nghị rất hay.” Snape nhíu mày: “Với điều kiện là ngài Potter đã dùng bộ não thông minh tuyệt đỉnh của mình để suy xét đến tình hình tài chính hiện tại của Hogwarts. Lâu đài và các lớp học vẫn cần được bảo trì thường xuyên, hơn nữa còn nhiều hạng mục đang được bổ sung thêm. Các vị cổ đông luôn hào phóng giúp đỡ Hogwarts cũng đã mất đi một phần khả năng tài trợ sau chiến tranh, còn ngân sách từ Bộ Pháp Thuật thì chẳng còn như trước. Thực tế mà nói…” Y ngừng lại một chút: “Tất cả các giáo sư ngồi đây đều đã tự nguyện xin giảm lương. Vì vậy, xin lỗi, tôi từ chối đề nghị này.”