Chương 5

Nếu, không có Thẩm Dật.

Tô Mi ngồi trong văn phòng, trong đầu không còn là những bệnh án cũ kỹ, găng tay vô trùng hay dụng cụ đã khử trùng nữa, mà hình ảnh Thẩm Dật cứ ẩn hiện. Hình ảnh Thẩm Dật cao gầy đứng dưới ánh đèn hành lang, nở nụ cười ấm áp, cứ hiện lên trong đầu cô.

Thế nhưng, cô vẫn hoàn toàn không biết gì về cô gái này. Trong lòng Tô Mi dấy lên một khao khát khó hiểu, cô muốn biết thêm nhiều điều. Bệnh viện rất nhỏ, người bệnh cũng không nhiều lắm, các ca phẫu thuật lớn thì hiếm hoi, nếu có cũng đều được sắp xếp chuyển viện. Bệnh viện này như thể một nơi để những người nhàn rỗi trú chân, chỉ có các bác sĩ là bận rộn, còn bộ phận hành chính thì rối ren, một đám người chỉ khiến hiệu quả làm việc kém. Phòng cấp cứu cứ như một loại "đa năng", chỗ nào cũng cần đến và so với các khoa khác, ban đêm ở đây vẫn luôn bận rộn hơn cả.

Lúc 3 giờ sáng, Tô Mi đứng trên hành lang hút thuốc. Trong lòng cô dâng lên chút bồn chồn.

"Có lửa không?"

Tô Mi quay đầu lại, Thẩm Dật xuất hiện với nụ cười trên môi, như đã hẹn trước.

"À." Tô Mi gật đầu, đưa bật lửa trong tay ra. Thẩm Dật cười, nhưng không đón lấy, ánh mắt dịu dàng ánh lên vẻ tinh nghịch. Cô cúi người lại gần, châm thuốc của mình vào điếu thuốc vẫn còn ở môi Tô Mi.

Khi những sợi tóc mềm mại của Thẩm Dật lướt qua, trái tim Tô Mi khẽ rung lên. Một mùi hương thoang thoảng, hương đỗ nhược dịu dàng. Vì hành động có chút thân mật này, Tô Mi cứng đờ người, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm gương mặt gần đến không ngờ của đối phương. Thẩm Dật thì không chút hoảng loạn, mọi thứ vẫn tự nhiên, thậm chí duyên dáng đến kỳ lạ. Vẻ ngoài tự tin của cô khiến mọi hành động bất ngờ đều trở nên tự nhiên.

"Phòng mổ có bận rộn không?" Thẩm Dật khẽ cười hỏi dịu dàng.

"Mấy ngày nay không."

"Cô luôn trực ca đêm thế này à?"

"Coi như là vậy đi. Chỉ có mấy người thôi, không thể đổi ca kịp."

"Tôi gọi chị là sư tỷ được không?" Thẩm Dật nhìn Tô Mi, ánh mắt trở nên nồng nhiệt. Gương mặt tái nhợt, vẻ mặt không chút xao động của Tô Mi có một sức hút kỳ lạ đối với cô. Thẩm Dật cười, cô trước giờ luôn là người biết rõ mình muốn gì.

"Ừm, được."

"Ngày mai tôi sẽ chuyển sang phòng mổ thực tập."

"Cái gì?"

"Tôi được điều đến chỗ chị, sau này mong chị giúp đỡ." Thẩm Dật vươn tay, nụ cười xinh đẹp một cách khó hiểu.