Chương 46

“Chị không sao đâu, cảm xúc của mấy người nhà đó chị có thể hiểu mà.” Khóe miệng Tô Mi hơi có mùi máu tanh, cô không kìm được đưa lưỡi liếʍ nhẹ. Đúng là vị máu, vết thương vẫn còn rỉ máu, cú đánh đó thật sự rất mạnh. Thế nhưng trong lòng cô lại chẳng còn chút cảm giác nào, có phải đã đau đến mức chết lặng rồi không?

“Chị đừng giả vờ không sao cả! Em đưa chị về!” Thẩm Dật không thể chịu nổi sự kiên trì của Tô Mi nữa, cô vẫy taxi, kéo Tô Mi lên xe và muốn đưa chị về nhà. Tô Mi cuối cùng cũng không còn chút sức lực nào để phản bác, suốt dọc đường đi, cô không nói một lời nào, im lặng đến đáng sợ. Về đến nhà, Thẩm Dật nhìn nửa khuôn mặt vẫn còn sưng tấy của chị mà lòng đau như cắt, vội tìm đồ để chườm cho cô.

“Ra tay đúng là quá độc ác, sao bà cụ ấy lại có sức mạnh lớn như vậy chứ!” Thẩm Dật oán giận. Tô Mi xinh đẹp như thế này, lỡ đánh hỏng thì biết làm sao?

“Thôi, ngày xưa khi tôi “ra tay” còn tàn nhẫn hơn nhiều.” Tô Mi vẫn nhìn TV, nhàn nhạt đáp một câu. Trái tim cô đau quặn thắt như bị xé làm trăm mảnh, khiến cô hoàn toàn mất hết sức lực. Cô đành dựa vào lòng Thẩm Dật, mặc cho cô ấy chăm sóc.

“Hả? Trước kia chị từng đánh bác sĩ à?” Thẩm Dật còn tưởng mình nghe lầm, cô nhìn thần sắc của Tô Mi vẫn như thường, chỉ là ánh mắt vô hồn, lạc vào khoảng không, như đang xem TV mà cũng như không xem, phảng phất như một linh hồn lạc vào thế giới riêng. Một Tô Mi như vậy khiến Thẩm Dật thấy xa lạ, và cô bỗng nhiên cảm thấy bất an.

“Ừ, từng đánh rồi. Cũng là đánh một cái tát.” Tô Mi gật đầu, cố nén một chút đau đớn.

“Chị vẫn ổn chứ?” Thẩm Dật lo lắng đỡ lấy Tô Mi, nhìn thẳng vào mắt chị. Tô Mi có vẻ hơi khác so với ngày thường.

Tô Mi nhìn ánh mắt quan tâm của cô, nỗi đau trong lòng bỗng chốc dâng lên. Mắt cô đỏ hoe, phảng phất như một đứa trẻ. Một lúc lâu sau, cô mới chầm chậm nghẹn ngào mở miệng: “Năm 17 tuổi, ba mẹ chị cũng mất vì tai nạn xe cộ… Lúc đó, lúc đó chị cũng không thể chấp nhận được, cứ nghĩ là do bác sĩ không tốt, không cứu sống được họ. Sau này chị mới thi vào học viện y, chị nghĩ nếu là mình, mình nhất định sẽ cứu sống được họ… Chị chỉ muốn họ được sống thôi mà!”

Khi nước mắt Tô Mi tuôn rơi, đầu óc Thẩm Dật như có tiếng sét đánh ngang tai, bùng nổ. Thì ra những gì chị nói đều là thật! Những gì chị nói đều là thật! Cô vươn tay ghì chặt Tô Mi vào lòng, cảm nhận thân hình gầy gò, mảnh mai của chị, nhưng lại không biết phải mở lời an ủi chị thế nào. Trong lòng Thẩm Dật cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi đau chưa từng có. Trước kia, cô thật sự nghĩ chị đang nói đùa.

Thì ra mình từ trước đến nay đều đã xem nhẹ chị… Chưa từng thực sự quan tâm đến chị… Cứ ngỡ mình đối tốt với chị biết bao nhiêu…

“Chị đừng tự trách mình! Chị là một bác sĩ giỏi, ít nhất chị đã cứu sống được nữ bệnh nhân kia. Thực ra, trong lòng em cũng sợ hãi không biết bao nhiêu, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt của chị, em biết chúng ta nhất định sẽ làm được!” Thẩm Dật vỗ nhẹ lưng Tô Mi, muốn an ủi chị đôi chút, nhưng cô biết, sự ấm áp ít ỏi ấy cũng khó lòng xoa dịu hết những tổn thương chị phải chịu.

Tô Mi trong vòng tay cô lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Đã tự dằn vặt mình quá lâu, còn tưởng sẽ không bao giờ khóc nữa chứ, ai ngờ lại không thể kìm nén được.