Ngay lập tức, Tô Mi cảm thấy ánh đèn trở nên chói mắt đến lạ. Cả hai đều chìm vào im lặng.
"Được rồi, em đồng ý với chị." Tô Mi cố gắng giữ bình tĩnh, nói ra một câu như vậy.
"Cảm ơn em đã hiểu cho chị." Lâm Tiểu Phong nói, trong ánh mắt ánh lên một tia cảm kích.
"Còn chuyện gì nữa không?"
"Không còn nữa. Cuối tuần sau chị sẽ lái xe đến đón em."
"Ừm." Tô Mi khẽ gật đầu.
"Được rồi, em làm việc tiếp đi, chị phải về đây." Lâm Tiểu Phong đứng dậy.
"Không cần tiễn."
"Không sao đâu."
Tô Mi nhìn dãy số điện thoại ấy hồi lâu, cuối cùng vẫn cất nó đi. Một cảm giác nhói lên ở l*иg ngực, cô lại hơi hối hận vì sao mình lại đồng ý với chị ta...
Tô Mi với đôi mắt đỏ hoe sau một đêm trực ban, cố gắng gượng dậy tinh thần để về nhà. Vừa đến cửa cầu thang, cô đã thấy Thẩm Dật đang chờ mình ngay trước cửa phòng. Trong tay chị ôm một bó hoa loa kèn trắng muốt, gương mặt rạng rỡ niềm vui.
"Em yêu!" Vừa vào cửa, Thẩm Dật đã nở nụ cười tươi rói, cùng bó hoa trên tay như bừng sáng cả không gian.
“Chị đến chỗ em làm gì vậy? Ban ngày chị không đi làm à?" Tô Mi nhận lấy bó hoa, trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ đôi chút.
"Biết em trực đêm vất vả nên chị đặc biệt đến thăm em đó!" Thẩm Dật nhẹ nhàng ôm cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ: “Chị đã nhờ người đổi ca rồi, từ nay về sau, thời gian làm việc của chị sẽ giống hệt của em!"
"Ơ? chị đổi ca dễ dàng vậy sao? Em xin nghỉ còn phải tốn không ít lời hay ý đẹp đó." Tô Mi ngoan ngoãn dựa vào lòng chị. Mệt mỏi cả một đêm như vậy, dù là người mất ngủ kinh niên thì ít ra cũng muốn ngả lưng xuống, thực sự quá mệt rồi.
"Em được lòng mọi người mà! Các chú các dì, chủ nhiệm, phó chủ nhiệm đều quý mến em lắm đó!" Thẩm Dật cười rạng rỡ, đặt cô lên giường rồi cuối cùng cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
“Chị chỉ được cái miệng ngọt thôi." Tô Mi lắc đầu, mỉm cười nhìn chị.
"Đâu có, em có bao giờ nói lời ngon ngọt bừa bãi đâu." Thẩm Dật nhìn đôi mắt đỏ ngầu tơ máu của cô sau một đêm thức trắng mà lòng đau thắt: "Thôi được rồi, em ngủ nhanh đi. chị sẽ ở bên cạnh em."
"Vậy chị nói gì đó ngọt ngào cho em nghe đi." Tô Mi nhìn chị, nũng nịu nói.
"Ừm, em yêu của chúng ta chính là nữ bác sĩ ngoại khoa đẹp nhất, giỏi nhất toàn bệnh viện! Là người phẫu thuật chuẩn xác nhất, kẹp mạch cầm máu cũng khéo léo nhất! Em ấy mổ sỏi túi mật toàn mấy chục viên thôi!" Thẩm Dật khúc khích cười.
"Đây mà là lời ngọt ngào ư? Sao nghe cứ ghê ghê thế nào ấy..." Tô Mi khẽ bĩu môi, vẻ khinh thường hiện rõ.
"Không phải em thích chị nói chi tiết một chút sao? Báo cáo phẫu thuật em còn yêu cầu chị viết thật kỹ càng mà!"
"Được rồi được rồi, em chấp nhận “báo cáo” của chị. Em đi ngủ đây." Tô Mi ngả đầu xuống gối. Không hiểu sao, sau khi gặp Lâm Tiểu Phong xong cô chỉ thấy mệt mỏi rã rời.
Tô Mi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều. Vừa mở mắt, cô đã thấy Thẩm Dật đang nằm bên cạnh đọc sách. Thấy cô tỉnh giấc, chị liền đưa tay ôm cô một cái, dịu dàng hỏi: "Em tỉnh nhanh vậy? Sao không ngủ thêm một chút nữa? Mai là cuối tuần rồi, cả hai chúng ta đều được nghỉ mà."
“Tôi không còn kỳ vọng gì nhiều vào giấc ngủ...” Thật ra, tôi thấy cũng đã khá rồi, ngủ được lâu như vậy. Phải nói, hai ngày nay có cậu ta ở bên cạnh, tôi cơ bản đều ngủ khá ngon.