Chương 31

Thẩm Dật vẫn còn ngơ ngẩn, trực tiếp thất vọng đáp: “Hôm qua em uống say mơ thấy em và chị đã... ở trên giường!!” Nửa phút sau, thấy Tô Mi cầm chiếc xẻng xào rau, với vẻ mặt muốn gϊếŧ người đứng ở cửa phòng ngủ, Thẩm Dật như bị sét đánh... Hóa ra ông trời thật sự không trêu cô ấy...

“A, DEAR! Yêu chị lắm!” Thẩm Dật nhảy phóc xuống giường, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc lao về phía Tô Mi đang đứng cạnh cửa.

“Mặc quần áo vào! Rửa mặt! Đánh răng! Ăn sáng! Rồi biến đi làm!!” Tô Mi với ánh mắt sắc như dao găm trừng Thẩm Dật, chỉ muốn dùng cái xẻng đập chết cái đồ vô lương tâm này...

“Chị... yêu...... em vui quá nên mới quên đó mà... Em đâu có ý định không chịu trách nhiệm đâu...” Thẩm Dật với vẻ mặt vô tội bắt đầu làm nũng.

“Làm ơn, ai cần em chịu trách nhiệm! Chẳng lẽ chị muốn gả cho em sao? Em bao nhiêu tuổi rồi? Sao mà ấu trĩ thế hả?” Tô Mi bắt đầu hối hận vì giây phút xúc động đó...

“24 rồi!! Em không ấu trĩ! Em chỉ chân thành một chút, tinh tế một chút thôi...” Thẩm Dật nghiêm túc cúi người, bắt đầu liệt kê những điểm tốt của bản thân khi là một người yêu.

“Ách...” Tô Mi véo lấy cổ họng mình, làm bộ muốn nôn. Cái đồ vô lương tâm này còn có mặt mũi tự khen mình!

“Ha ha, nói tóm lại là em sẽ không hối hận đâu!” Thẩm Dật ôm Tô Mi, hôn lên trán chị ấy. Ngày tháng sao mà ngọt ngào thế này.

“Ách, chị sợ mình sẽ chết sớm mất.” Tô Mi đã không thể chịu đựng nổi cô em cứ dính người như một chú cún con Golden Retriever được cưng chiều quá mức, muốn đánh thì lại tiếc cái vẻ mặt ngây thơ thuần lương đó! Cô ấy căm ghét bản thân sao mà nông cạn đến vậy!

“Vậy là chị hối hận sao?” Đôi mắt của cô em cún con ấy lại bắt đầu long lanh nước.

“Chị chỉ muốn em trong vòng ba phút mặc xong quần áo, rửa mặt xong xuôi, rồi ngồi vào bàn ăn sáng, ăn xong thì nhanh chóng đi làm!!” Tô Mi đã bất lực.

“Vâng, Miss Tô!” Thẩm Dật lúc này mới vui vẻ buông Tô Mi ra, đi tìm quần áo để mặc.

Đến bữa sáng, vì đây là "bữa cơm do Tô Mi làm" trong truyền thuyết, Thẩm Dật lại được dịp kí©h thí©ɧ, biến thành cô cún con Golden Retriever đáng yêu như thể vừa được tiêm thuốc kí©h thí©ɧ... Tô Mi ăn bữa sáng mà suýt nữa tức hộc máu. Thẩm Dật cứ nhấc chân quẹt nhẹ vào đùi chị ấy dưới gầm bàn, sau đó đón nhận ánh mắt "vui đùa" cực kỳ đáng sợ của chị ấy...

“Chị yêu, lúc nãy chị giả vờ nôn thật sự dọa em đấy.” Thẩm Dật nhấm nháp miếng trứng chiên.

“Cái gì? Chị chỉ bị em làm cho ghê tởm thôi, sau này không được làm chị ghê tởm nữa.” Tô Mi ra lệnh.

“Không có mà, em cứ tưởng chị mang thai đó!” Thẩm Dật tiếp tục ăn nốt miếng trứng ốp la của mình, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, hệt như những thiên thần nhí trong tranh châu Âu vậy.

Ngụm nước của Tô Mi nghẹn ứ ngay cổ họng, cô chỉ muốn đánh cho cậu ta một trận!

“Ôi thôi, thôi được rồi, em sai rồi. Chỉ đùa chị chút thôi mà. Chị đừng nghiêm túc thế chứ, nghiêm túc quá dễ già đi đó! Da chị dạo này hơi khô rồi!” Thẩm Dật vẫn còn nhồm nhoàm cơm trong miệng, kết quả lãnh ngay chiếc đũa bay thẳng vào điểm huyệt chí mạng trong truyền thuyết.

Suốt non nửa buổi sáng, Tô Mi đã bị cậu ta chọc ghẹo đến mức khi thì tức đến đau dạ dày, khi lại cười đến đau cả bụng, quả thực không biết mình còn sống yên ổn được bao lâu dưới tay cậu ta nữa.