Đúng, đây tuyệt đối chính là chữ Hán!
Tiếng Hán là tiếng mẹ đẻ của Hà Dịch Thư, từ nhỏ cậu đã học những con chữ vuông vức ngay ngắn, về sau còn luyện đủ loại kiểu chữ hoa mỹ độc đáo. Với tư cách là một học thần thì ngoài học, học và học, sở thích lớn nhất của cậu chính là viết, viết và viết.
Tống thể là kiểu chữ phổ thông, thể chữ nét dày dặn vững chãi, Khải thư thanh tú hòa nhã, Lệ thư vừa cứng vừa mềm, Thảo thư phóng khoáng tự do...
Hà Dịch Thư mê mẩn đủ loại kiểu chữ có sắc thái riêng biệt ấy và cũng say mê hết mình với kho tàng chữ Hán phong phú đa dạng.
Thế nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của Hà Dịch Thư lại từ từ trở nên méo mó, tuy trên tấm phù chú này đúng là có chữ Hán, nhưng cách viết này thì cũng quá... không biết nói sao cho phải.
Chỉ là bốn chữ đơn giản “Phòng ngự phổ thông”, vậy mà lại bị vẽ thành cái dạng xiêu vẹo như bùa chú rối loạn. Nếu không phải mắt cậu tinh, e rằng căn bản chẳng thể nhận ra đây là chữ Hán mà chỉ tưởng là bức vẽ nguệch ngoạc nào đó.
Nghĩ tới đây, Hà Dịch Thư mới đột ngột nhận ra một vấn đề.
Bởi vì tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nên khi nhìn thấy mấy chữ lớn trên cổng trường Học viện số Một Tinh Cầu Thủ Đô, cậu không cảm thấy lạ lẫm. Nhưng giờ nghĩ lại thì những chữ đó căn bản không phải là chữ Hán!
Cậu lại tiếp tục tìm kiếm trong ký ức khác của nguyên chủ và càng thêm chắc chắn rằng ngôn ngữ và văn tự ở thời đại tinh tế này hoàn toàn không hề có liên hệ gì với tiếng Hán. Đừng nói là giống, căn bản là hai thái cực khác biệt.
Ngôn ngữ và văn tự nơi đây có hệ thống hoàn toàn độc lập, tạm thời chưa bàn đến phát âm mà chỉ riêng mặt chữ để ghi chép thôi cũng đều vòng vo uốn lượn và nhìn rất mềm mại.
Vì vậy, so với nói họa tiết trên phù chú là chữ Hán, chẳng thà nói nó là sự dung hòa giữa chữ Hán và ngôn ngữ nơi đây, mà rõ ràng là ngôn ngữ ở đây chiếm ưu thế hơn.
Thế là Hà Dịch Thư không nhịn được mà nghĩ, nếu ngôn ngữ và văn tự ở đây chẳng liên quan gì tới chữ Hán thì tại sao mình lại nhìn thấy dấu vết chữ Hán trên một tấm phù chú?
Hơn nữa, là chỉ có tấm phù chú này mang dấu vết chữ Hán hay là tất cả các phù chú đều như vậy?
Những câu hỏi này quanh quẩn trong đầu Hà Dịch Thư, đang lúc cậu muốn tiếp tục suy nghĩ sâu hơn thì giáo sư đã quay đầu lại và nhẹ giọng nhắc nhở một cách thiện ý: “Đã trôi qua bốn phút rồi.”
Bài kiểm tra này chỉ kéo dài vỏn vẹn năm phút mà đã trôi qua bốn phút, có nghĩa là chỉ còn một phút cuối cùng!
Hà Dịch Thư lập tức thu lại dòng suy nghĩ rồi đưa ánh mắt quay lại tập trung vào tấm phù chú trong tay. Lúc này trong lòng cậu đã mơ hồ hình thành một phỏng đoán, nhưng vẫn chưa thể xác minh ngay vì thế chỉ có thể liều một phen.
Hà Dịch Thư cầm lấy cây bút đặc chế trên bàn, khẽ mím môi rồi bắt đầu cẩn thận vẽ lại lên một tấm thẻ trắng trống trơn.
Tuy trong lòng đã có suy đoán và cũng rất muốn nhanh chóng xác nhận, nhưng lúc này vẫn đang trong phòng thi, cậu tuyệt đối sẽ không để lộ suy nghĩ của mình một cách bừa bãi.
Do đó khi vẽ, Hà Dịch Thư không trực tiếp phục dựng lại hoàn toàn thành chữ Hán chuẩn mực mà chỉ giảm bớt độ cong uốn lượn trong nét vẽ và trong phạm vi cực nhỏ điều chỉnh họa tiết nghiêng về phía chữ Hán một chút.
Như vậy, cho dù giáo sư kiểm tra phù chú có nhận ra điều gì khác thường thì cũng chỉ cho rằng là do cậu học hành không đến nơi đến chốn nên mới vẽ ra phù văn không chuẩn như vậy.
Sau khi nhanh chóng hoàn thành bản vẽ, Hà Dịch Thư liền hai tay cung kính dâng phù chú cho giáo sư bên cạnh.
Giáo sư há miệng định nhắc cậu thí sinh này rằng cậu còn chưa rót tinh thần lực vào phù chú và như vậy thì không tính là hoàn thành quá trình chế tác phù chú.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giáo sư cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ đưa tay nhận lấy tấm phù chú mà rất có thể căn bản chẳng thể gọi là phù chú này. Dù sao thì với một thí sinh có thể cầm nhầm mặt thẻ lại còn vẽ ra loại hoa văn như thế này thì chắc chắn là chẳng biết cách truyền tinh thần lực vào đâu.