“Cậu hiểu sai rồi. Với tôi, "ha hả" là cách mắng người một cách uyển chuyển. Nên tôi nói "ha hả" với cậu không phải vì tâm trạng tôi tốt mà là để mắng cậu.” Có cặn bã tự chạy đến chờ chửi thì Hạ Dịch Thư đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Đỗ Phương Bình lập tức biến mất không còn dấu vết. Brooke đứng bên cạnh cũng trừng mắt nhìn Hạ Dịch Thư, giọng trầm xuống: “Hạ Dịch Thư, chúng ta đã chia tay rồi. Tôi hy vọng cậu đừng vì chuyện quá khứ mà tổn thương Phương Bình.”
“Anh còn mặt mũi nhắc lại chuyện cũ à? Lừa dối người yêu để cặp kè với bạn thân của họ, chuyện này đáng tự hào lắm sao?” Hạ Dịch Thư cười khẩy không khách khí, giọng đầy mỉa mai: “Hơn nữa, cho dù tôi thật sự vì hai người lén lút cấu kết sau lưng tôi mà cố ý làm khó cậu ta thì sao? Làm sai thì phải chịu phạt, tổn thương người khác rồi còn muốn mọi chuyện bỏ qua dễ dàng như thế sao?”
Đây là lần đầu tiên Brooke thấy Hạ Dịch Thư sắc bén như vậy, không khỏi sửng sốt. Trước đây người này đứng trước mặt mình không phải luôn cúi đầu rụt rè sao?
Ánh mắt Hạ Dịch Thư lướt qua hai khuôn mặt cặn bã ấy, ghét bỏ nói: “Một tên thì không quản nổi nửa thân dưới, đi đâu cũng gieo tình vãi giống. Một tên thì rắp tâm tính kế bạn bè, còn cướp người yêu của bạn mình. Nói thật, hai người đúng là trời sinh một cặp, chúc các người sống lâu để tự hại nhau trăm năm!”
Hạ Dịch Thư thật lòng cảm thấy may mắn vì nguyên chủ khi ở bên Brooke vẫn còn giữ được sự trong sáng, ngoài nắm tay ra thì chưa làm gì khác. Nếu không, dù chuyện không xảy ra với bản thân thì cậu cũng thấy buồn nôn đến chết mất.
Lúc này, mặt Đỗ Phương Bình đã xanh trắng lẫn lộn, cậu ta hoàn toàn không ngờ với tính cách nhút nhát của Hạ Dịch Thư mà lại có thể nói ra những lời như thế giữa đám đông. Đây chẳng khác nào tát vào mặt cậu ta trước bàn dân thiên hạ.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ quái từ các thí sinh xung quanh khiến Đỗ Phương Bình tức đến muốn nổ tung. Sớm biết Hạ Dịch Thư bị kí©h thí©ɧ sẽ biến thành như vậy thì cậu ta đã chẳng chủ động bắt chuyện làm gì!
Sắc mặt Brooke cũng đen như đít nồi: “Hạ Dịch Thư, cậu đừng có quá đáng!”
“Tôi quá đáng? Vậy anh chỉ rõ xem, tôi vừa nói câu nào không phải sự thật?”
Nguyên chủ sợ tên cặn bã này nhưng Hạ Dịch Thư thì không. Cậu ngẩng cao đầu, không khách khí liệt kê lại một lượt tội trạng của cả hai: “Là anh không vụиɠ ŧяộʍ với người bạn thân nhất sau lưng tôi, không cắm sừng tôi hay sao? Hay là Đỗ Phương Bình không cố ý ly gián tôi với những người khác và không lén lút qua lại với anh? Mấy tin nhắn khoe khoang đầy ghê tởm mà cậu ta gửi tôi sau khi cướp được anh, tôi vẫn còn lưu lại đấy. Có cần tôi mở quang não lên cho cả hai cùng ôn lại kỷ niệm không?”
Một loạt lời lẽ khiến Brooke và Đỗ Phương Bình không thể phản bác, mà Đỗ Phương Bình thì sắp phải thi, cho dù mặt mày đã xanh lè cũng không dám bỏ đi.
Nhưng Brooke là người đăng ký ngành cơ giáp, chỉ đến đây để hộ tống Đỗ Phương Bình thì không chịu nổi nữa. Bị vả mặt trắng trợn, lại còn bị bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ nhìn vào khiến hắn ta tức tối bỏ đi, thậm chí còn không thèm chào Đỗ Phương Bình lấy một câu.
Đỗ Phương Bình nhìn theo bóng lưng Brooke, vừa xấu hổ vừa giận, lại lườm Hạ Dịch Thư đang thong dong như được giải thoát, nhưng không dám hé răng thêm lời nào.
Còn Hạ Dịch Thư, sau khi mắng chửi một tên cặn bã xong, cũng chẳng buồn đoái hoài đến tâm trạng của tên bị bỏ rơi còn lại. Cậu nhướn mày cười nhẹ, hỏi: “Với hành động quay lưng bỏ đi như thế của người đàn ông mà cậu phải tốn công tốn sức mới giành được từ tay tôi, cậu cảm thấy bất ngờ không? Có vui vẻ không? Từ đáy lòng có lời nào muốn chia sẻ không?”
Đỗ Phương Bình nghiến răng nhìn Hạ Dịch Thư đầy hận ý, cuối cùng lại chỉ có thể cúi gằm mặt xuống.
Sau khi xả giận xong, Hạ Dịch Thư quay sang nhìn Hạ Đình Đình, người đang lộ vẻ mặt sững sờ, rồi thân mật nói: “Chị à, nếu lát nữa khi xếp nhóm thi, tôi với người phía sau bị xếp cùng nhóm thì chị nhất định phải đổi chỗ với tôi đấy nhé.”
Bài kiểm tra được tiến hành theo nhóm năm người. Hạ Dịch Thư đã nhanh chóng tính nhẩm số người phía trước và xác định vị trí chính xác.