Hạ Đình Đình lập tức bắt được trọng điểm trong lời cậu nói: “Mô hình? Mô hình gì?”
Hạ Dịch Thư thành thật đáp: “Chính là cái mô hình cơ giáp mà tôi thấy trên tinh võng mấy hôm trước ấy, cô chẳng phải cũng từng xem qua sao?”
Dĩ nhiên là Hạ Đình Đình đã xem. Hồi đó cô ta còn cười nhạo Hạ Dịch Thư không biết tự lượng sức, vì mô hình đó có giá tận năm nghìn điểm tín dụng, chắc chắn cha sẽ không mua cho cậu.
Bộ não không mấy linh hoạt của Hạ Đình Đình tạm thời chưa nghĩ ra dụng ý thật sự của Hạ Dịch Thư, chỉ lườm một cái rồi bảo: “Cậu vẫn chưa quên cái mô hình đó à? Tôi đã nói rồi, cha nhất định sẽ không mua đâu!”
“Tôi biết mà, cho nên tôi mới buồn đến nỗi chẳng muốn đi thi.” Hạ Dịch Thư lại thở dài, cúi đầu xuống tiếp tục nhấn mạnh: “Dù sao cũng không mua được cái mô hình đó nên tôi cũng không đi thi nữa.”
Hạ Đình Đình nhìn Hạ Dịch Thư làm nũng thì cạn lời, rất muốn tát cho cậu tỉnh ra nhưng lại sợ cậu thật sự không đi thi thì đành nhẫn nhịn dỗ dành: “Vậy cậu cứ đi thi trước đã, thi xong tôi sẽ đi nói với cha, bảo ông ấy mua cái mô hình đó cho cậu, được chưa?”
Không ngờ người này lại hợp tác đến vậy, suýt chút nữa Hạ Dịch Thư đã không nhịn được mà cười: “Không được, cô chắc chắn đang gạt tôi. Trước kia cô toàn như thế nên tôi không tin đâu. Trừ phi cha đưa tiền cho tôi ngay bây giờ, nếu không thì tôi không đi thi.”
Dứt lời, Hạ Dịch Thư còn cố ý lẩm bẩm một câu: “Dù gì đi thi cũng chỉ để người ta cười nhạo, không đi thì hơn.”
Tuy Hạ Đình Đình nhìn ngốc nghếch dễ lừa, nhưng ai dám chắc cô ta sẽ không đột nhiên tỉnh táo lại? Do đó, cần phải giữ cho sự chú ý của cô ta ở đúng chỗ.
Điều Hạ Đình Đình muốn là được xem trò cười của Hạ Dịch Thư. Ngoài ra, cô ta còn muốn dùng sự vô dụng của cậu để làm nổi bật trí tuệ của mình. Cô ta thậm chí đã bàn với vài người bạn rồi, nếu Hạ Dịch Thư thật sự không đi thi thì chẳng phải kế hoạch của cô ta sẽ đổ bể hết sao?
Nhưng cô ta cũng đâu thật sự định để cha mua mô hình cho Hạ Dịch Thư, vậy giờ phải làm sao đây?
Đúng lúc cô ta còn đang cắn môi đắn đo, thì lại nghe Hạ Dịch Thư tiếp tục lẩm bẩm: “Cho dù giờ không mua mô hình, ít nhất cũng phải để cha đưa tiền cho tôi trước, nếu không tôi chẳng tin cha sẽ mua thật.”
Nghe vậy, mắt Hạ Đình Đình lập tức sáng rực, sao cô ta lại không nghĩ ra nhỉ!
Chỉ cần cô ta chuyển tiền cho Hạ Dịch Thư bây giờ thì cậu chắc chắn sẽ chịu đi thi cùng cô ta.
Còn sau khi thi xong, cô ta sẽ đến mách cha rằng Hạ Dịch Thư uy hϊếp cô ta chuyển năm nghìn điểm tín dụng cho cậu chỉ vì không muốn đi thi, lại còn định âm thầm mua mô hình. Khi đó, cha chắc chắn sẽ đòi lại tiền giúp cô ta và còn nhốt Hạ Dịch Thư vào phòng tối thêm vài ngày nữa!
Nghĩ tới đây, mắt Hạ Đình Đình càng sáng hơn. Cô ta lại sợ Hạ Dịch Thư nhìn ra tâm tư của mình bèn giả vờ ho hai tiếng, cố gắng tỏ ra bất đắc dĩ: “Cậu sao lại không tin tôi như thế? Tôi là chị gái của cậu đấy. Nhưng đã nói đến nước này rồi, thì tôi chuyển tiền trước cho cậu là được chứ gì?”
“Cô bảo cha đưa tiền cho tôi ngay à?” Hạ Dịch Thư nheo mắt, hơi ngạc nhiên khi thấy hết biểu cảm của Hạ Đình Đình.
Hạ Đình Đình siết chặt tay, mắt liếc về phía cửa sổ: “Không phải cha, là tôi chuyển cho cậu trước. Giờ không kịp nữa rồi, thi xong tôi sẽ về xin cha sau.”
Nói xong, cô ta còn lén liếc nhìn phản ứng của Hạ Dịch Thư, cứ như sợ cậu sẽ phát hiện âm mưu của mình vậy.
Hạ Dịch Thư cố tình im lặng một lúc, sau đó mới khẽ gật đầu với vẻ băn khoăn: “Vậy cũng được...”
Tuy hơi xót xa, nhưng nghĩ đến việc sau này chắc chắn có thể đòi lại tiền, lại còn tiện tay dạy dỗ Hạ Dịch Thư một trận, thì Hạ Đình Đình hào phóng chuyển điểm tín dụng cho cậu.
Hạ Dịch Thư cũng lập tức giữ lời, nhanh chóng bò xuống giường, dưới sự giục giã của Hạ Đình Đình mà vội vàng rửa mặt. Chỉ là, trong lúc ở trong nhà vệ sinh, cậu đã âm thầm làm một chuyện.