Chương 18

Hành động vừa rồi của Hạ Đình Đình, từ việc bất ngờ gọi tên cho tới việc bước trực tiếp đến đây đều là phản ứng bộc phát do không thể kiềm chế được. Bị Hạ Dịch Thư dùng giọng điệu xa cách như vậy hỏi lại khiến cô ta mới nhận ra hành vi của mình có chút đường đột.

Lúc này, có không ít bạn học đã quay đầu nhìn qua với vẻ mặt tò mò khiến cô ta hơi lúng túng nhưng vẫn quyết không hối hận, vì cô ta nhất định phải làm rõ vấn đề khó chịu này.

Nghĩ vậy, Hạ Đình Đình cắn răng, gắng gượng kéo khóe môi lên nặn ra một nụ cười: "Hạ Dịch Thư, cậu cũng được nhận vào chuyên ngành phù tạp sư sao?"

Thì ra là vì chuyện này.

Hạ Dịch Thư mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

Dám thản nhiên thừa nhận như vậy ư! Trong lòng Hạ Đình Đình tức đến ngứa ngáy và giọng nói cũng trở nên gay gắt: "Vậy cậu có thể cho tôi xem kết quả kiểm tra đầu vào của cậu không?"

Hạ Dịch Thư vẫn mỉm cười điềm nhiên: "Không thể, hơn nữa tôi cần nhắc nhở bạn một chút, hành động hiện tại của bạn thực sự rất bất lịch sự."

Tên phế vật đã lừa mình mất 5000 điểm tín dụng này mà cũng dám nói cô ta bất lịch sự?? Hạ Đình Đình tức đến phát điên: "Hạ Dịch Thư, cậu đừng có mà cố tình đánh trống lảng, tôi hiểu rõ năng lực của cậu đến mức nào. Với thực lực của cậu vốn dĩ không bao giờ có có hội được nhận, chắc chắn cậu đã gian lận trong kỳ thi đầu vào!"

Vừa dứt lời, cả phòng học lập tức yên ắng như tờ. Đến thời khắc này, Hạ Đình Đình mới nhận ra lời nói của mình có phần bộp chộp nhưng cô ta không cảm thấy rằng bản thân mình đã sai.

Từ trước đến nay, tinh thần lực của Hạ Dịch Thư yếu đến mức gần như không có, trước khi tham gia kỳ thi này thậm chí còn chưa từng chế tạo ra một phù chú nào, vậy thì làm sao mà cậu ta có thể vượt qua bài kiểm tra?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Đình Đình càng trở nên kiên định. Chắc chắn Hạ Dịch Thư đã dùng thủ đoạn mờ ám nào đó trong kỳ thi, chỉ có như thế mới giải thích được chuyện cậu có mặt ở đây.

Bị những lời của Hạ Đình Đình chọc cười, Hạ Dịch Thư nhướng mày cười nhẹ nhưng không hề tức giận, bởi vì người này quá kém cỏi vốn dĩ không xứng để khiến cậu phải để tâm.

"Bạn học này, trước khi vu khống người khác, bạn phải chuẩn bị bằng chứng xác thực trước đã chứ? Nếu không, tôi sẽ tố cáo bạn vì tội phỉ báng đấy."

Sau khi xác thực suy đoán của mình, Hạ Đình Đình càng thêm tự tin. Thái độ bình thản của Hạ Dịch Thư trong mắt cô ta lại trở thành một kiểu che giấu quá lộ liễu, cô ta lập tức cười khẩy và nói với giọng điệu kiêu ngạo: "Chuyện này còn cần tới bằng chứng sao? Tinh thần lực của cậu thấp đến mức độ nào tôi còn không biết rõ hay sao. Cậu có thể lừa người khác được, nhưng không lừa được tôi đâu! Vậy nên đáng ra người bị tố cáo phải là cậu mới đúng!"

"Nếu bạn chắc chắn với suy nghĩ của bản thân như vậy..." Hạ Dịch Thư nghiêng đầu, ngừng lại một chút giống như đã hạ quyết tâm: “Vậy thì chúng ta cùng nhau đi báo cáo nhé?"

Hạ Đình Đình bị lời nói của cậu làm cho sửng sốt: "Cùng nhau? Cùng nhau làm gì chứ?"

Hạ Dịch Thư bình thản giải thích: "Đương nhiên là cùng nhau đi báo cáo đối phương. Bạn có thể tố tôi gian lận trong kỳ thi đầu vào, tôi cũng có thể tố bạn tội cố tình vu khống và xúc phạm. Hai chuyện này đối lập nhau nên chắc chắn chỉ có một bên đúng. Như vậy, chẳng phải vấn đề sẽ được giải quyết một cách rất dễ dàng hay sao?"

Thấy Hạ Đình Đình chỉ nhìn mình không đáp, Hạ Dịch Thư tưởng cô ta chưa hiểu rõ liền tốt bụng giải thích lần nữa: "Chúng ta cùng báo cáo nhau, bạn nói tôi gian lận, tôi nói bạn vu khống. Cái nào đúng thì người đó thắng. Bạn hiểu chưa?"

Thấy Hạ Dịch Thư nghiêm túc giải thích như vậy khiến Hạ Đình Đình lại càng hoang mang. Nếu thật sự gian lận, cậu ta không thể nào bình tĩnh như bây giờ được, đúng không?

Có lẽ nào là mình đoán sai rồi không?

Nhưng mặc dù trong lòng đã cô ta có hơi do dự nhưng Hạ Đình Đình vẫn không thể nào tin nổi Hạ Dịch Thư lại có thể có thực lực để thi đỗ vào Học Viện Số Một, bởi vì điều đó hoàn toàn không thể xảy ra được!

Tâm trạng của cô ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, một mặt khẳng định rằng Hạ Dịch Thư đã sử dụng thủ đoạn mờ ám, mặt khác lại lo sợ bản thân mình phán đoán sai lầm mà tự chuốc lấy phiền toái.

Hạ Dịch Thư vừa nhìn là biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, cậu cực kỳ khinh thường kiểu người như vậy: Rõ ràng là người chủ động gây chuyện trước nhưng đến lúc quan trọng lại nhút nhát sợ sệt.