Chương 10

Adrian không hề vì giọng nói run rẩy hay ánh mắt hoe đỏ của Elissa mà nảy sinh bất kỳ sự đồng cảm nào. Anh chỉ lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, em không phải người đó.”

Chỉ một câu đơn giản ấy, nhưng lại hoàn toàn khiến Elissa tan vỡ. Cô ta tức giận đấm mạnh vào đầu gối mình, hét lên: “Dừng lại! Em không muốn ngồi phi thuyền của đồ khốn như anh nữa! Anh đúng là một kẻ vô tình!”

Adrian không nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ giảm tốc rồi dừng hẳn phi thuyền và để mặc Elissa đỏ mắt đẩy cửa bước xuống.

Nhìn bóng dáng tức giận rời đi của cô ta, Adrian thở dài trong lòng rồi bật quang não gọi cho mẹ và bảo bà phái người đến đón Elissa. Trước khi mẹ anh kịp nổi giận chất vấn thì anh đã dứt khoát cúp máy.

Adrian tiếp tục đứng bên đường chờ thêm một lúc, đến khi bóng dáng Elissa sắp khuất hẳn mới chuẩn bị bước theo.

Tuy vừa rồi lời anh nói thực sự rất tàn nhẫn nhưng điều đó không có nghĩa Adrian là người vô trách nhiệm. Ít nhất anh cần chắc chắn rằng người mẹ cử đã đến đón Elissa thì mới có thể yên tâm rời đi. Song anh không muốn để Elissa biết chuyện này và càng không muốn cô ta vì thế mà sinh ra bất kỳ ảo tưởng hay hy vọng nào không cần thiết.

Đúng lúc Adrian chuẩn bị bước theo thì lớp bảo vệ trong suốt phía anh ngồi đột nhiên bị ai đó gõ nhẹ từ bên ngoài. Anh quay đầu lại liền thấy một thiếu niên mặc sơ mi trắng đang mỉm cười nhìn mình.

Adrian nhận ra ngay người này chính là thiếu niên phương Đông mà mình đã để ý trước đó, nên không chút do dự liền nhấn nút mở lớp bảo hộ – rào chắn giữa hai người ngay lập tức biến mất.

Hạ Dịch Thư hơi ngạc nhiên khi “cửa kính phi thuyền” đột nhiên biến mất, ánh nhìn còn vương nét tò mò chưa tan thì liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm màu lục sẫm của Adrian.

Hạ Dịch Thư mỉm cười chào hỏi: “Chào anh, tôi là thí sinh đến dự kỳ thi nhập học hôm nay. Xin hỏi gần đây có chỗ nào có thể bắt phi thuyền công cộng của trường không ạ?”

Cũng tại Hạ Dịch Thư hơi chủ quan, nghĩ rằng đi vài bước là có thể rời khỏi khuôn viên mà lại quên mất trường này rộng đến mức có khi đi cả ngày cũng chưa chắc đã ra đến cổng.

Mà khu vực quanh đây lại không có điểm dừng của phi thuyền công cộng và bình thường chỉ có phi thuyền cá nhân đi ngang nên cậu cũng ngại không tiện vẫy đường. Hiếm hoi mới thấy một chiếc dừng bên vệ đường đã lâu cậu không nhịn được mà lại gần hỏi thăm.

Adrian liếc nhìn Hạ Dịch Thư một cái, vừa định mở miệng thì quang não lại vang lên. Nhìn thấy là mẹ gọi tới, anh chỉ có thể nói một tiếng “xin lỗi” rồi bắt máy trước.

Hạ Dịch Thư mỉm cười lắc đầu, lịch sự đứng thẳng dậy rồi lùi sang bên cạnh.

Cuộc gọi từ mẹ Adrian, một là để thông báo người bà cử đi đã đón được Elissa và hai là để mắng cho đứa con trai làm con gái người ta khóc một trận tơi bời. Nhưng bà còn chưa kịp mắng, mới nói xong phần đầu thì Adrian đã nhanh chóng cúp máy.

Tắt quang não, Adrian quay đầu nhìn về phía Hạ Dịch Thư đang đứng dưới gốc cây không xa mà lên tiếng: “Cậu định đi đâu?”

Câu hỏi thẳng thắn như vậy nghe có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng dù sao cũng là Hạ Dịch Thư chủ động đến hỏi đường, nên cậu chỉ mơ hồ đáp: “Tôi muốn rời khỏi trường trước, sau đó đến chỗ có thể bắt phi thuyền công cộng.”

“Địa điểm cụ thể.” Adrian nói tiếp.

Lại hỏi thẳng đích đến? Người này có âm mưu gì chăng? Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta lại không giống loại người đó, hơn nữa Học viện số Một quản lý rất nghiêm ngặt, vào ra đều cần quét xác minh danh tính, chắc là không có vấn đề gì...

Đây là lần đầu Adrian bắt gặp ánh mắt mang ý nghi ngờ rõ ràng như vậy nên trong lòng bất giác có chút vi diệu. Anh vô thức bổ sung thêm lời giải thích: “Tôi là sinh viên năm hai khoa Cơ giáp, đây là thẻ sinh viên của tôi. Cậu không cần nghi ngờ tôi chỉ hỏi vậy vì hiện tại tôi rảnh, có thể tiện đường đưa cậu đi.”

Ban đầu Adrian vốn định về thẳng nhà, nhưng bây giờ hiển nhiên đã đổi ý.

Hạ Dịch Thư liếc nhìn thẻ sinh viên mà Adrian đưa ra lại nhớ tới việc vừa rồi có một cô gái còn sống từ trên phi thuyền này bước xuống thì lập tức yên tâm hơn, cũng đưa ra địa chỉ mà mình vừa tìm được: “Cảm ơn anh, tôi muốn đến khách sạn này, không biết có tiện đường không?”

Adrian liếc nhìn địa chỉ, rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Dịch Thư: “Không tiện, nhưng tôi có thể đưa cậu đi.”

Lời đã nói đến thế, Hạ Dịch Thư cũng không khách sáo thêm nữa. Cậu thoải mái lên phi thuyền rồi cũng thản nhiên nói lời cảm ơn: “Vậy làm phiền anh rồi, bạn học Adrian.”

Adrian khởi động lại phi thuyền, lập tức hướng về địa điểm được chỉ. Trên đường, hai người vốn xa lạ nên cũng không trò chuyện gì thêm. Chưa đến năm phút sau, phi thuyền đã dừng lại.

“Đến rồi.” Adrian nhìn thẳng phía trước nói.

Hạ Dịch Thư lại cảm ơn lần nữa rồi mới xuống phi thuyền rồi bước vào khách sạn. Sau khi cậu rời đi, Adrian mới hơi nghiêng đầu liếc nhìn bóng lưng ấy rồi lái phi thuyền rời đi.

Việc Hạ Dịch Thư chọn ở khách sạn, đương nhiên là vì cậu không định quay về nhà họ Hạ nữa và đây vốn là kế hoạch từ trước. Có được năm nghìn điểm tín dụng mà Hạ Đình Đình chuyển cho, chỉ cần không tiêu xài phung phí thì thời gian tới cậu hoàn toàn có thể sống tạm ổn.