Chương 47: Nhóc con! Chính là mày!

Cất Nồi Cơm Điện đi, nhìn những con rùa biển đã lên bờ, Bạch Lạc mở túi đồ tùy thân kiểm tra các vật phẩm bên trong, chuẩn bị khai chiến.

Chỉ là đột nhiên ánh mắt sững lại, Bạch Lạc nhìn thấy 3 món đồ trong túi quà tân thủ mà cô đã quên mất!

Nhìn cấp độ 15 của bản thân, lại nhìn những con rùa biển cơ bản đều dưới cấp 15.

Bạch Lạc nheo mắt, vẻ mặt trở nên vi diệu.

Có lẽ cô có thể thử dùng thứ đó?

Biết đâu sẽ có bất ngờ!

Với nguyên tắc không lãng phí một chút mana nào, tận dụng 331 mana của mình và một lần bổ sung Đại Lam, Bạch Lạc đầu tiên dùng Quang tiễn tiêu diệt một con rùa biển.

Sau đó Bạch Lạc tìm kiếm kỹ lưỡng, cuối cùng dụ một con rùa biển cấp 15 về.

Nhìn con rùa biển rơi trong hào không trèo lên được, Bạch Lạc cười một cách gian xảo, như một kẻ buôn người.

Nhóc con! Chính là mày!

Vung Gậy gỗ cứng, Bạch Lạc cố gắng gõ vào con rùa biển lớn.

Cho đến khi phát hiện lượng máu của nó còn chưa đến một phần năm, Bạch Lạc dừng tay, từ trong túi đồ tùy thân lấy ra món đồ tốt trong túi quà tân thủ - Bánh quế hoa!

Bánh quế hoa: Chất lượng 100, vật phẩm nấu ăn thông thường, có thể dùng để dụ bắt thú cưng, chất lượng càng cao hiệu quả càng tốt, thời gian hồi chiêu 1 giây.

Lúc này Bạch Lạc cũng không thể không thán phục sự hào phóng của hệ thống, Bánh quế hoa chất lượng 100, dùng để dụ bắt quái vật không cao hơn cấp của bản thân, tỷ lệ thành công tuyệt đối là một trăm phần trăm.

Ngửi mùi thơm nức mũi của Bánh quế hoa, Bạch Lạc chép miệng, thật ra cô cũng thèm lắm, Bánh quế hoa này trông ngon quá.

Vỗ vào đầu một cái, thầm mắng một tiếng “vô dụng!”, Bạch Lạc ném thẳng Bánh quế hoa vào trong hào.

Sau đó con rùa biển đang lăn tròn trong hào như phát hiện ra kho báu lớn, nó phanh gấp một cái, “vèo” một tiếng dừng lại trước Bánh quế hoa.

Bạch Lạc chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, con rùa biển đó đã biến mất.

Bạch Lạc lúc này chỉ có thể hét lên, vãi chưởng!

Những người đã từng gϊếŧ ba ba đều biết, phải để nó cắn một chiếc đũa, nếu bị nó cắn vào ngón tay có khi xương cũng gãy.

Sau khi chứng kiến quá trình nhanh như chớp của con rùa biển vươn cổ ra mổ lấy miếng Bánh quế hoa, Bạch Lạc chỉ có thể thấy may mắn. May mà cô không não tàn đi đấu tay đôi với những con rùa biển này, liên tưởng đến hàm răng trắng ởn trong cái miệng lớn của rùa biển, nếu bị mổ một nhát như vậy, không chết cũng mất một miếng thịt!