[Sư huynh thâm hiểm, tâm cơ x Sư muội ương ngạnh, khó chiều.] 1. Sư muội Thanh Hành của Bồng Lai Tông cả đời này ghét cay ghét đắng tiểu sư huynh Lạc Tử Vãn. Trong tông môn, chỉ có một mình nàng biết, …
[Sư huynh thâm hiểm, tâm cơ x Sư muội ương ngạnh, khó chiều.]
1.
Sư muội Thanh Hành của Bồng Lai Tông cả đời này ghét cay ghét đắng tiểu sư huynh Lạc Tử Vãn.
Trong tông môn, chỉ có một mình nàng biết, người có vẻ ngoài ngoài thanh cao như tuyết, phẩm hạnh sáng ngời, trong trẻo như ngọc này, thực chất lại là một kẻ tâm tâm địa độc ác, miệng nam mô bô bụng bồ dao găm, trơ trẽn, vô liêm sỉ, gϊếŧ người không chớp mắt.
Y cũng chính là kẻ thù truyền kiếp, luôn đối đầu với nàng mọi lúc mọi nơi, ba ngày một trận đánh nhỏ, năm ngày một trận đánh lớn.
Thanh Hành thề rằng một ngày nào đó nàng sẽ trừ khử kẻ thù không đội trời chung này.
Cho đến một ngày, khi xuống núi rèn luyện, cả hai bị trúng tình cổ, buộc phải tiếp xúc thân mật, nếu không cả hai người đều sẽ phải chết.
Lúc đầu chỉ là hôn.
Sau đó… thì làm tất cả mọi chuyện.
2.
Cặp đôi ngang tài ngang sức này, ban ngày thì đối chọi gay gắt, hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết. Ban đêm cũng đối chọi gay gắt, hận không thể “làm” đối phương đến chết.
Sau này, tình cổ cuối cùng cũng được hóa giải.
Ngày giải được cổ, Thanh Hành phủi tay quay lưng đi, xem Lạc Tử Vãn như không khí.
… Tuy nhiên, nàng vẫn chưa thể đi được.
Chất độc còn sót lại của tình cổ phát tán lần cuối, buộc Thanh Hành phải dừng lại giữa đường để áp chế chất độc còn dư này.
Đúng lúc này, trong bóng tối, thiếu niên đột nhiên áp sát từ phía sau, khóa chặt cổ tay nàng, giam nàng vào vòng tay.
Đôi môi lạnh lẽo lướt qua vành tai, hơi thở trong trẻo như tuyết phả vào tai nàng, y khẽ thì thầm:
“Sư muội, nói nàng muốn ta.”
“… Thì ta sẽ là của nàng.”