Đối với hôn sự đột ngột này, bất kể người ngoài có đồn đoán ra sao, phản ứng của Văn Kiều lại vô cùng bình thản.
Có lẽ, nàng đã quen với sự thờ ơ của Văn gia, cũng đã quen với thân thể bệnh tật này rồi. Dù cho có sở hữu tư chất hơn người, thế nhưng việc tu luyện của nàng cũng chẳng tiến triển được bao nhiêu. Rõ ràng đã tu luyện hơn mười năm, vậy mà đến nay cũng chỉ vừa mới bước vào Nhập Nguyên Cảnh sơ cấp nhất mà thôi. Tuy nói Thất hoàng tử là một phế vật tu luyện, nhưng suy cho cùng vẫn tốt hơn nàng – một kẻ được các dược sư khẳng định rằng có lẽ sẽ không sống qua nổi tuổi hai mươi, một người chắc chắn sẽ yểu mệnh, phải không?
Xét cho cùng, người chịu thiệt thòi vẫn là Thất hoàng tử.
Chính vì vậy, khi nghe tin tức được ban hôn, Văn Kiều mới có thể bình thản đến thế.
Đến chiều tối, tiền viện lại cho người mang đến một loạt đồ dùng sinh hoạt mới. Liên Nguyệt vừa kiểm kê, vừa vui mừng trong lòng.
Hôn sự này đúng là ban cho quá tốt mà.
Dù chưa từng gặp mặt Thất hoàng tử, nhưng Liên Nguyệt đã có thiện cảm với hắn. Nàng ấy tạm thời xem hắn như một chỗ dựa vững chắc, để tiểu thư nhà mình có thể sống những ngày tháng tốt hơn ở Văn gia.
Liên Nguyệt mang chiếc chăn mới đến trải lên giường, rồi nói: "Tiểu thư, vừa rồi tiền viện có người mang một chiếc chăn tàm ngọc tới. Chiếc chăn này sờ vào vừa mềm vừa ấm, tối nay người nhất định sẽ có một giấc ngủ ngon."
Văn Kiều đang ngồi đọc sách dưới đèn, không ngẩng đầu lên mà chỉ "ừm" một tiếng.
Sau khi trải giường xong, Liên Nguyệt bưng nước ấm tới, hầu hạ Văn Kiều rửa mặt rồi đi nghỉ.
Văn Kiều thay một bộ y phục rộng rãi màu trắng ngà, rồi nói với nha hoàn chăm chỉ của mình: "Em cũng đi nghỉ đi, không cần phải ở lại canh đâu."
Liên Nguyệt "dạ" một tiếng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm cho đến khi tiểu thư nhà mình nằm xuống, chắc chắn rằng nàng sẽ không nửa đêm bò dậy đọc sách nữa, nàng ấy mới xoay người rời đi, về nghỉ ở chiếc giường nhỏ bên ngoài.
Chất lượng giấc ngủ của Văn Kiều vốn không tốt. Nguyên nhân là vì cơn đau như thể ăn mòn xương tủy trong kinh mạch khiến nàng rất hiếm khi có thể thực sự ngủ say.
Thế nhưng, nàng không muốn phụ tấm lòng của Liên Nguyệt. Bởi vậy, mỗi khi đến giờ ngủ, cho dù không tài nào chợp mắt được, nàng vẫn sẽ nằm yên trên giường, lặng lẽ nhìn tấm rèm trong bóng tối, đếm từng cánh hoa trên những họa tiết dây leo màu xanh bảo thạch của chiếc màn trắng ngà.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ dịu dàng rọi vào.
Tấm rèm giường bị cơn gió đêm len lỏi vào phòng khẽ lay động. Văn Kiều quay đầu lại, nhìn thấy vầng trăng tròn vành vạnh đang treo trên cành cây ngoài cửa sổ.
Đã không biết bao nhiêu đêm, nàng cứ lặng lẽ như vậy, ngắm nhìn vầng trăng trắng ngoài kia, xem nó từ khuyết rồi lại tròn, khi tỏ khi mờ, hệt như những khúc quanh của đời người.
Vậy mà hôm nay, vầng trăng tròn trên trời dường như lại nhuốm một màu máu đầy điềm gở.
Chẳng biết từ lúc nào, cả thế giới bỗng chốc bị bao phủ bởi một tầng huyết sắc, rồi dần dần lan tỏa ra.
Người trên giường vẫn lặng yên dõi theo. Cơn đau trong cơ thể khiến nàng ngỡ rằng vầng trăng trên trời đã biến thành một vầng huyết nguyệt yêu dị. Nàng nào đâu hay, chính đôi mắt của mình đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, để rồi thế giới mà nàng nhìn thấy qua đôi đồng tử ấy, cũng hóa thành một màu đỏ ma mị.
"Ưʍ..."
Nàng bật ra một tiếng rên khẽ, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu túa ra từ khắp các lỗ chân lông, chẳng mấy chốc đã làm ướt đẫm chiếc chăn tàm ngọc mềm mại ấm áp bên dưới, khiến cho chăn nệm càng trở nên lạnh lẽo.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, tại phòng ngủ chính của Cấp Thủy Viện Văn gia, người con gái nhỏ gầy trên giường đang âm thầm trải qua một sự chuyển biến.
Trên chiếc giường nhỏ ở gian ngoài, nha hoàn Liên Nguyệt trở mình một cái, rồi lại tiếp tục ngủ say sưa mà không hề hay biết gì. Nàng ấy hoàn toàn không nhận ra rằng ở phòng trong, vị tiểu thư quan trọng nhất của nàng ấy đang phải trải qua một sự thay đổi đau đớn và đáng sợ nhất trong cuộc đời mình.