Thế Giới 1 - Chương 3: Chị đại và ảnh đế mềm mại, yếu đuối (3)

Nhưng mà…

Làm chuyện đó ngay cạnh thùng rác, nghĩ thế nào cũng thấy quái quái.

Hay là do khẩu vị của họ quá nặng?

Tên đại ca của đám côn đồ nhìn chằm chằm Lâu Diễn dưới thân Tang Kiến một lúc thì thấy hai người họ vẫn đang hôn nhau say đắm, như thể chẳng hề để ý đến sự xuất hiện của bọn chúng.

Anh ta dẫn đám đàn em tiến lại gần vài bước.

Tuy Tang Kiến đang hôn Lâu Diễn nhưng toàn bộ sự chú ý vẫn đặt vào đám người kia.

Thấy chúng tiến tới, cô đang định tính xem có nên ra tay hay không thì đám côn đồ khựng lại rồi lập tức đi ngang qua họ, miệng còn lầm bầm chửi bới.

“Mẹ nó, xui thật, lại gặp phải chuyện này ở đây.”

“Cɧó ©áϊ còn không động dục tùy tiện như thế, chỗ nào cũng lên cơn được.”

Tiếng chửi bới xa dần. Đôi mắt Tang Kiến khẽ trầm xuống, cô buông Lâu Diễn ra.

Lâu Diễn vì mất máu quá nhiều, đầu óc đã hơi mơ hồ. Gương mặt vốn tái nhợt giờ bị Tang Kiến hôn đến đỏ bừng, thở hổn hển.

Anh vốn tưởng cô gái này chỉ giả vờ để đánh lừa đám truy sát, không ngờ cô hôn thật!

Tang Kiến không định dây dưa thêm với đám côn đồ nhưng nghe chúng dám mở miệng mắng mình thì cô có chút không nhịn nổi.

Sau khi buông Lâu Diễn ra, cô vừa định đứng dậy thì bất ngờ phát hiện ngay cạnh chân hai người không biết từ lúc nào đã xuất hiện một hộp bαo ©αo sυ còn chưa mở.

Tang Kiến: “…”

Cô đã bảo mà, lúc nãy đám côn đồ kia rõ ràng còn hơi nghi ngờ, sao tự nhiên lại chửi bới rồi bỏ đi.

Đạo cụ đầy đủ thế này, ai mà không tin hai người họ đang “làm chuyện đó” thật chứ?

Nhưng cái hộp này từ đâu chui ra?

Tang Kiến liếc nhìn Lâu Diễn. Lâu Diễn lúc này đã tỉnh táo hơn đôi chút, cũng nhìn thấy “đạo cụ nhỏ” bên cạnh.

Anh cụp mắt, mặt không cảm xúc, giọng trầm thấp: “Cô chuẩn bị chu đáo thật.”

Anh bắt đầu nghi ngờ cô gái này cố ý.

Tang Kiến im lặng.

Ý là, cái này không phải của anh?

Đúng lúc cô đang nghi hoặc, giọng hệ thống kịp thời vang lên trong đầu: [Cô có thể mãi mãi tin tưởng hệ thống của mình!]

Nếu không phải nó thả cái đạo cụ nhỏ này thì đám côn đồ kia đâu dễ tin rằng họ đang làm chuyện đó!

Tang Kiến: “?”

“Cảm ơn cậu nhiều nha.” Tang Kiến đáp lại hệ thống trong đầu một câu.

Sau đó, cô nhanh chóng đứng dậy, vớ lấy cái hộp đạo cụ ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.

Lâu Diễn thấy cảnh này cũng không nói gì.

Chỉ là khi Tang Kiến đột ngột đứng lên, anh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Đám côn đồ kia chưa đi xa đâu!

Hành động tiếp theo của Tang Kiến càng khiến tim anh nhảy lên tận cổ họng.

Chỉ nghe Tang Kiến gọi với theo đám côn đồ đã chạy đến đầu hẻm, vẫn còn lầm bầm chửi bới: “Đứng lại!”

Đám côn đồ: “?”

“Quấy rầy chuyện tốt của tôi, định đi luôn thế à?”

Tang Kiến xác định thùng rác che khuất Lâu Diễn hoàn toàn rồi mới thong thả bước về phía đám côn đồ.

Nghe cô nói vậy, đám côn đồ dừng chân, không nhịn được cười phá lên: “Sao? Một người chưa đủ, cô em muốn bọn anh chơi cùng luôn à?”

Ánh mắt chúng không kiêng dè, trắng trợn lướt trên người Tang Kiến.

Cơ thể Tang Kiến cao gầy, đường cong quyến rũ, gương mặt lại càng tuyệt sắc.

Hơn nữa, dường như tính tình bốc lửa này khơi dậy ham muốn chinh phục của đám côn đồ.

Tang Kiến nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế, các người đúng là cần ai đó chơi cùng, kẻo không biết ai nên chọc, ai không nên chọc.”

Nguyên tắc của Tang Kiến: “Đánh tôi thì được, nhưng mắng tôi thì không.”

Vì cô là người văn minh, không thích chửi bới.

Nên cô vẫn thích dùng nắm đấm để giải quyết hơn.