Đêm khuya lành lạnh.
Tại một con hẻm nhỏ ở giao lộ Tây Bắc thành phố T, một cô gái mặc đồ thể thao thoải mái, đội mũ lưỡi trai, ngậm kẹo que trong miệng, tay đút túi quần, nghiêng người dựa vào góc tường, lặng lẽ chờ đợi điều gì đó.
Ánh trăng sáng chiếu lên người cô, như phủ một lớp ánh bạc, khiến cô trông như mỹ nhân dưới ánh trăng, vừa thanh lãnh vừa cao quý khó chạm.
Nhưng, tất cả chỉ là vẻ ngoài đánh lừa.
Lúc này, Tang Kiến đang bận trò chuyện với hệ thống trong đầu.
[Cậu có biết thời gian ngủ tốt nhất là trước 11 giờ đêm không? Bỏ lỡ giờ vàng sẽ khiến cơ thể tôi ngày càng tệ, cậu biết không? Không, cậu chả quan tâm! Cậu chỉ lo vai ác của cậu có chết hay không thôi!]
Ngay lập tức, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô: [Tôi đương nhiên quan tâm anh ta. Đừng quên nhiệm vụ của cô là đảm bảo anh ta chết tự nhiên. Nếu giờ không đi cứu, anh ta chết vì tai nạn ngoài ý muốn thì nhiệm vụ thất bại đấy.]
[Thất bại thì thất bại, có ảnh hưởng gì đến tôi đâu. Nhưng đêm hôm khuya khoắt không được ngủ thì cơ thể tôi sẽ xuống dốc đấy.]
Hệ thống: […]
Tang Kiến bị trói buộc với cái hệ thống này cũng được một thời gian. Ban đầu, cả hai đều có chút dè dặt và thành thật với nhau.
Tang Kiến không hỏi nhiều về ý định của hệ thống, còn hệ thống cũng không hỏi cô có sẵn lòng làm nhiệm vụ hay không.
Cứ thế, hai bên bình an vô sự qua vài tháng.
Cho đến vài ngày trước, cuối cùng hệ thống cũng lên tiếng, hỏi cô có muốn giúp nó làm nhiệm vụ không.
Cũng trùng hợp, Tang Kiến “ngây thơ” muốn trải nghiệm cuộc sống xuyên nhanh, thế là gật đầu đồng ý.
Không có giao dịch gì cụ thể, chỉ như một sự thấu hiểu ngầm giữa hai bên.
Vì vậy, dù nhiệm vụ thất bại nhưng thực sự chẳng ảnh hưởng gì đến Tang Kiến.
Chỉ là cô không ngờ lần đầu làm nhiệm vụ đã phải hành động giữa đêm khuya, mệt chết đi được!
…
Nhiệm vụ của Tang Kiến là cứu vớt Boss vai ác.
Ai cũng biết, những Boss vai ác mạnh mẽ cuối cùng chỉ có một kết cục bị vai chính tiêu diệt.
Nhưng ít ai biết, trước khi trở thành vai ác thì họ đều có một quá khứ chua xót, không ai hay.
Tang Kiến xuyên đến đúng thời điểm đó, kịp thời công lược vai ác, ngăn anh hắc hóa, tránh cái kết bị vai chính tiêu diệt.
Hơn nữa, cô còn phải đảm bảo anh chết tự nhiên trong tiểu thế giới, chứ không phải vì tai nạn ngoài ý muốn.
Nhiệm vụ đơn giản thôi.
Dù thất bại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô, nhưng với một nhiệm vụ dễ thế này, Tang Kiến không cho phép bản thân thất bại.
Thế nên, dù không thích hành động giữa đêm nhưng cô vẫn đến.
Tình hình hiện tại là vai ác Boss tương lai đang bị truy sát, chạy trốn vào con hẻm phía trước.
…
Hệ thống vẫn đang trầm tư vì câu nói “thất bại cũng chẳng ảnh hưởng gì” của Tang Kiến.
Nếu nhiệm vụ không ảnh hưởng đến cô, vậy nó có nên chơi lớn hơn một chút không?
Không biết qua bao lâu, hệ thống đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: [Mục tiêu cứu vớt Lâu Diễn xuất hiện! Anh ta trốn vào con hẻm phía trước, mau đi cứu anh ta!]
Tang Kiến vốn đang tựa vào tường bất động cuối cùng cũng nhúc nhích.
Cô cắn nát cây kẹo que trong miệng, kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp, tay vẫn đút túi quần, thong dong bước về phía con hẻm.
…
Trong con hẻm, cạnh tường là hai thùng rác lớn bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Mùi hôi ấy còn lẫn chút tanh của máu, nếu không để ý kỹ thì chẳng ai nhận ra.
Đương nhiên, người bình thường khi đi ngang qua thùng rác hôi như thế thường sẽ nín thở.
Nhưng có vẻ Tang Kiến không phải người bình thường.
Dù thấy hôi nhưng cô cũng bận tâm lắm, thậm chí vẫn nhai nát cây kẹo que trong miệng.
Kẹo que vị chanh, chua chua ngọt ngọt, ngon tuyệt.
[Anh ta ở sau thùng rác, bị đâm một nhát vào bụng đang mất rất nhiều máu.] Hệ thống tốt bụng nhắc nhở.