“Chừng này đủ không?”
Thấy đối phương thật sự chân thành, Lăng Miểu đưa tay nhận lấy túi tiền, mở ra xem… lập tức ngơ ngẩn.
Bên trong là đầy ắp linh thạch thượng phẩm, ánh sáng lấp lánh khiến nàng như bị chói mù mắt, nước mắt cảm động suýt trào ra khỏi khóe miệng.
Nhiều linh thạch quá đi mất!
“Nếu vẫn chưa đủ, con theo ta về tông môn, ta sẽ cho thêm.”
Thương Ngô cúi mắt nhìn tiểu nha đầu đang cầm túi tiền, vừa cười ngây ngô, vừa trông như một đứa trẻ u ám biếи ŧɦái, trong lòng có chút nghi hoặc.
Một đứa trẻ mười tuổi... bình thường sẽ mê tiền thế này sao?
Lăng Miểu cất túi tiền đi, vẻ mặt lập tức trở lại bình tĩnh như thường.
“Vừa nãy con hơi vội.”
“Hả?”
“Con nhận ra ngài rồi…”
Ánh mắt Thương Ngô hơi chớp, trong lòng dấy lên một tia nghi ngờ.
Lẽ nào tất cả biểu hiện trước đó của cô bé này chỉ là diễn? Kỳ thực nàng cũng có mục đích riêng?
Ngay sau đó, Lăng Miểu ngẩng đầu, ánh mắt thành kính nhìn Thương Ngô.
Đôi mắt nàng long lanh, không khí xung quanh như đang bay lượn mấy đóa hoa nhỏ rực rỡ.
“Ngài chính là thiếu gia thất lạc bao năm của lão nô đây mà!”
“…”
Thương Ngô hít sâu mấy hơi, cố giữ tâm cảnh không sụp đổ.
Trong đầu hắn bất giác nhớ lại khi năm đó thu nhận Đại sư huynh Đoạn Vân Châu. Cũng khoảng mười tuổi, nhưng người ta đâu có điên như cô bé này.
Nhưng nghĩ lại thì, một đứa bé có tạp linh căn hạ phẩm, sống trong giới tu chân vốn tôn sùng thiên phú, chẳng những bị ruồng bỏ, mà còn lưu lạc đầu đường xó chợ làm ăn mày, quả thật là đáng thương.
Thương Ngô ổn định lại tâm thần, dịu giọng nói: “Gọi sư tôn đi.”
“Sư tôn!”
Lăng Miểu lập tức làm theo, hơn nữa trông vô cùng hào hứng.
“Sư tôn, cái bang của chúng ta có bao cơm không?”
“… Theo ta, tất nhiên sẽ không để con đói, nhưng sau khi trúc cơ, con sẽ phải dùng Bích Cốc đan thay cơm.”
Nói xong, như sợ nàng tiếp tục lắm lời, Thương Ngô nhanh chóng nhấc nàng lên, quăng thẳng sang phía Huyền Tứ.
“Đây là nhị sư huynh của con, để hắn đưa con về tông môn.”
Sau đó hắn quay sang dặn Huyền Tứ: “Sư huynh con còn đang bế quan.”
“Lễ bái sư để sau hai hôm nữa, đưa sư muội con làm quen với tông môn trước.”
“Rõ.”
Ngay sau đó, Thương Ngô phi thân lên kiếm, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt. Chỉ còn lại Lăng Miểu và Huyền Tứ đứng đó trừng mắt nhìn nhau.
Huyền Tứ liếc về hướng Thương Ngô biến mất, rồi lại nhìn đứa nhỏ vừa được nhặt về, vẻ mặt như nhận mệnh, thở dài một tiếng, gọi ra một con tiên hạc, xách theo Lăng Miểu cùng cưỡi lên.