Chương 20: Gì cơ? Các ngươi nói chờ nghi lễ xong sẽ gϊếŧ lão đại sao?

Thế nhưng, giây tiếp theo, cả hai đã nghe thấy đứa nhỏ ăn mặc rách rưới kia cúi đầu, thì thầm bằng giọng cố ý ép nhỏ như đang tự nói với mình.

"Gì cơ? Các ngươi nói chờ nghi lễ xong sẽ gϊếŧ lão đại sao? Sao lại vậy? Hắn không phải là thủ lĩnh của các ngươi à?"

Giọng trẻ con trong veo, mang theo vẻ hồn nhiên ngây ngô, hoàn toàn không thể khiến người ta cảnh giác.

Hai tên quỷ tu sững sờ, chẳng hiểu đứa nhóc kia đang nói nhảm cái gì.

Nhưng ngay lúc đó, một luồng kiếm khí đột nhiên bổ tới trước mặt.

Kẻ ra tay chính là tên thủ lĩnh của bọn quỷ tu.

Ánh mắt hắn lạnh băng, rõ ràng nhắm vào tính mạng bọn họ.

Vừa kết thúc nghi lễ, hắn đã nghe thấy lời nói kia từ đứa nhóc. Trong khoảnh khắc cảnh giác, phản xạ đầu tiên của hắn là lập tức động thủ.

So với chính đạo, quỷ tu luôn tàn nhẫn và máu lạnh hơn nhiều.

Cướp bóc, gϊếŧ người là chuyện thường ngày.

Hắn có thể đứng vững đến hôm nay là nhờ sự quyết đoán sát phạt của bản thân.

Dù vừa rồi hắn không chắc hai kẻ kia có thật sự nói vậy không, nhưng thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót.

Huống chi, nghi thức triệu hồi đã hoàn thành, gϊếŧ hai kẻ này xong thì phần sức mạnh chia đều của Quỷ Vương, hắn có thể hưởng thêm một phần.

Hắn bất ngờ chém chết một tên.

Kẻ còn lại lập tức rút kiếm phản kích, hai bên lao vào đánh nhau.

Hai tên quỷ tu còn lại đứng xa hơn không nhúc nhích, chỉ khoanh tay lạnh lùng nhìn.

Dù sao nghi lễ cũng hoàn tất rồi, nếu ba tên kia chết hết thì càng tốt.

Nhân lúc hỗn loạn, Lăng Miểu tranh thủ lách người chuồn tới chính diện tế đàn, chỗ mà vừa rồi lão đại của đám quỷ tu đứng.

Hiện giờ toàn bộ sự chú ý trong phòng đều đổ dồn về hai tên đang đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, chẳng ai buồn để tâm đến một đứa nhóc lang thang đang chạy loăng quăng như con lươn trong phòng.

Mà cho dù có để ý đi nữa, chắc cũng chẳng ai cho rằng con bé ăn mày kia làm nên trò trống gì.

Lăng Miểu xác định được vị trí, đang tính kiếm một con dao nhỏ hay cái gì có thể cắt được, đảo mắt quanh một vòng thì chẳng thấy vật gì thích hợp, trong lúc cuống lên, nàng đành đau lòng móc mấy viên linh thạch ra từ túi trữ vật.

Lúc này rồi, chỉ còn cách cược vào sức mạnh và độ chuẩn thôi. Dù nàng cũng không rõ cắt đứt hai sợi chỉ đỏ đó sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng... dù sao tình hình hiện tại cũng chẳng thể tệ hơn được nữa.