Chương 10

Tạ Lẫm Trúc có hơi khó hiểu trước suy nghĩ của nàng, liền hỏi thẳng. Không phải người ta vẫn nói nhỏ nhất thì được cưng chiều nhất sao? Sao đồ đệ ông lại chẳng theo lẽ thường gì cả?

"Sư tôn, Chiêu Chiêu lớn rồi, cũng muốn có người gọi mình là sư tỷ..."

Nói xong, Yến Chiêu còn cúi đầu như thể ngại ngùng. Chỉ có nàng mới biết, khi nói ra câu này, trong mắt nàng chất chứa đầy thù hận không cách nào che giấu. Nàng không thể để sư tôn phát hiện.

Tạ Lẫm Trúc nhìn nàng, vừa buồn cười vừa bất lực. Đây là lần đầu tiên Yến Chiêu mở miệng yêu cầu kể từ sau khi bái sư, thế mà lại là muốn có một sư đệ?

"Được được! Đây là lần đầu tiên Chiêu Chiêu nhà ta mở miệng xin, sư tôn nhất định đáp ứng. Chỉ là có lẽ sẽ rất nhiều người tranh giành đứa nhỏ có linh căn trời sinh này lắm."

Vừa nghĩ tới đó, ông đã đứng ngồi không yên: "Không sao, Chiêu Chiêu cứ yên tâm chờ, sư tôn đi giành tiểu sư đệ về cho con."

"Đa tạ sư tôn."

"Đệ tử ngoan, ở đây chờ sư tôn nha."

Yến Chiêu nhìn Tạ Lẫm Trúc tươi cười bay về phía linh đài, nhưng khi quay đầu nhìn Phong Chỉ Ngọc trên linh đài, ánh mắt nàng lại tràn ngập căm hận.

Phong Chỉ Ngọc, cứ đắc ý đi, rất nhanh thôi, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá xứng đáng! Sau khi ngươi sống không được chết cũng không xong, ta sẽ ném ngươi vào thú viên, để ngươi "hành thiện mỗi ngày".

Càng nghĩ càng phấn khích, khóe môi Yến Chiêu không kìm được cong lên.

Dưới đài cao, Diệp Chi Dao ngồi xa xa trên một tảng đá, mặc váy lụa xanh lam pha hồng, chống cằm nhìn Yến Chiêu đang đứng trên đài cao, ánh mắt tràn đầy hân hoan.

Sau khi luyện khí nhập thể, thị lực của ả đã tốt hơn rất nhiều, dù ở khoảng cách xa vẫn nhìn rõ mặt Yến Chiêu.

Đây chính là nữ chính của ả, thật xinh đẹp!

"Yến Chiêu, cuối cùng chúng ta cũng sắp gặp nhau rồi, ta rất vui, còn ngươi thì sao, có vui không?"

"Chắc chắn ngươi rất vui đúng không? Vì ta đã tạo ra ngươi, không có ta thì sẽ không có ngươi, càng không có thế giới này~."

"Dao Dao, đang nghe không đó? Ta nói cho ngươi biết, linh căn không tốt cũng chẳng sao hết, Phong gia ta có rất nhiều linh thạch, ta nhất định sẽ tìm được thứ có thể tẩy linh căn, sửa lại thiên phú cho ngươi."

Viên đá truyền tin bị Diệp Chi Dao tiện tay ném qua một bên vẫn không ngừng lóe sáng, truyền đến giọng nói của Phong Chỉ Ngọc.

Điều này khiến Diệp Chi Dao vô cùng bực bội, nhưng vẫn dịu dàng đáp lại: "Ừm, vậy ta cảm ơn A Ngọc trước nhé."