[Quan hệ “anh em trên danh nghĩa”: Nam chính từng được bạn của mẹ nữ chính nhận nuôi. Sau khi người đó lâm bệnh qua đời, anh được gửi gắm cho gia đình nữ chính. Hai người không chung hộ khẩu, không có …
[Quan hệ “anh em trên danh nghĩa”: Nam chính từng được bạn của mẹ nữ chính nhận nuôi. Sau khi người đó lâm bệnh qua đời, anh được gửi gắm cho gia đình nữ chính. Hai người không chung hộ khẩu, không có quan hệ huyết thống.]
[Bàn tay vàng ở mức vừa phải.]
[Tác giả tham khảo cách nấu ăn từ Internet.]
...
Kim Bất Tiện - một cô gái bình thường, xuyên về thập niên 80 trong thân phận chính mình.
Cả nhà dốc hết sức cho cô ăn học tử tế. Thế nhưng chờ đến ngày tốt nghiệp, thứ đợi cô lại là một loạt biến cố: Mẹ ốm yếu quanh năm, cha sắp bị cho nghỉ việc, anh trai thì đi làm lao động nặng để gánh vác gia đình.
Kim Bất Tiện từ chối suất công tác quan trọng mà nhà trường tiến cử, cô quyết định quay về thị trấn nhỏ tìm một công việc ổn định để tiện chăm sóc người nhà.
Nào ngờ, cha cô gặp tai nạn trong xưởng, phải nhập viện rồi buộc nghỉ việc sớm. Đang lúc chờ việc mới, Kim Bất Tiện lại phát hiện vị trí của mình đã bị con trai quản đốc chiếm mất.
Kim Bất Tiện chỉ biết cười khổ: “Đời người sao có thể xui xẻo đến mức này?”
Ngay sau đó, một người phụ nữ xa lạ tìm đến đề nghị mua lại miếng ngọc mà cô đeo từ bé, sẵn sàng trả một khoản tiền lớn, còn cho phép cô chọn một cửa tiệm trong thị trấn để làm kế sinh nhai lâu dài.
Dù đầy nghi hoặc nhưng vì đang thiếu tiền, Kim Bất Tiện vẫn gật đầu đồng ý. Chỉ là khi ký hợp đồng thuê mặt bằng, cô bỗng nghe thấy một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu:
[Hệ thống mô phỏng quán cơm Bàn Bàn Hương đã kích hoạt!]
Hệ thống còn tặng cô một gói quà lớn: Trọn bộ thiết bị làm bữa sáng, kèm theo một mạch nước linh tuyền. Sau khi cha mẹ dùng thử, sức khỏe cải thiện rõ rệt.
Kim Bất Tiện quyết định đánh liều: Mở tiệm cơm.
Ngay trước ngày khai trương, một người đàn ông tìm đến nhà, huênh hoang tuyên bố: Chỉ cần cô gả cho hắn, sinh con trai cho nhà hắn, tối nào cũng chịu hầu hạ cha mẹ hắn rửa chân rót nước, hắn sẽ trả nợ giúp gia đình cô, còn thu xếp cho cô một công việc trong xưởng.
Kim Bất Tiện cùng anh trai lập tức đánh hắn ra khỏi nhà.
Trước khi chạy, hắn còn quay đầu buông lời cay độc: “Cứ chờ xem, tiệm cơm của cô sớm muộn cũng phá sản!”
Kim Bất Tiện chỉ có một chữ: Xui.
...
Ngày hôm sau, tiệm cơm Bàn Bàn Hương chính thức khai trương.
Một học sinh tiểu học vốn lười ăn sáng, lại ham ngủ nướng, tình cờ bước vào quán, rồi bị chinh phục hoàn toàn bởi mì khô ở đây: Sợi mì dai dai, đồ ăn kèm giòn mát.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của cha mẹ, cô bé bưng bát mì, uống thêm ngụm sữa đậu nành ngọt dịu.
Hóa ra, dậy sớm không còn đáng sợ!
Đi học cũng chẳng còn nặng nề như trước.
Công nhân tan ca giữa trưa, thấy mệt mỏi nên chỉ định ăn qua loa cho xong bữa, vừa bước vào Bàn Bàn Hương liền bị thịt ba chỉ xào hai lần với đậu hũ khô hạ gục: Thịt béo mà không ngấy, đậu hũ mặn cay thấm trọn nước sốt... Tinh thần lập tức hăng hái trở lại!
“Chủ quán, cho tôi thêm một bát cơm nữa!”
Danh tiếng Bàn Bàn Hương ngày càng lan xa.
Không ít người từ nơi khác tìm đến Đông Xuyên chỉ để ăn một đĩa tôm càng cay: Bóc lớp vỏ giòn rụm, thịt tôm săn chắc ngập trong vị cay tê thơm nức... Cay thật cay, mà ngon cũng thật ngon!
Cuối cùng, từ một quán cơm nhỏ, Kim Bất Tiện còn vô tình gây dựng được công ty, sáng lập thương hiệu gia vị quốc dân, hoàn thành kết cục hoàn mỹ của hệ thống mô phỏng.
Kim Bất Tiện cười nói: “Nuôi cả nhà đã là gì, anh không biết là tôi còn có một anh chồng nội trợ vừa đẹp trai vừa đảm đang đâu.”
...
Giang Thoái Chi vốn nghĩ cả đời này mình sẽ không kết hôn. Chỉ cần đợi em gái trưởng thành, có thể tự chăm sóc bản thân, rồi phụng dưỡng cha mẹ chu toàn, như vậy là đủ viên mãn.
Thế nhưng khi có người tìm đến cầu hôn em gái, anh mới phát hiện... mình lại tức giận đến vậy.
Kẻ đó không chỉ đòi cô phải sinh con trai, còn bắt cô ngày ngày hầu hạ cha mẹ chồng, không sinh được thì sinh tiếp. Giang Thoái Chi cầm gậy đuổi hắn ra khỏi nhà, tối hôm đó còn cùng em gái trùm bao tải đánh cho một trận.
Kim Bất Tiện lạnh lùng nói: “Loại người này càng tránh xa càng tốt. Kết hôn á? Không có cửa. Nếu có kết, cũng phải là người tốt như anh.”
Đêm đó trời rất tối, chỉ có ánh trăng nhạt nhòa. Giang Thoái Chi không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng trong lòng lại dần hiểu ra tình cảm của chính mình.
Chỉ là... bây giờ chưa phải lúc.
Sau này, em gái mở được tiệm cơm. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm việc nặng, Giang Thoái Chi liền bỏ việc, đến quán phụ giúp. Nhìn việc làm ăn ngày một khấm khá, nhìn cô mở công ty, xây dựng thương hiệu riêng, trong lòng anh có những lời muốn nói nhưng lại không dám thốt ra.
“Em ấy xứng đáng với một người tốt hơn.”
Nhưng tại buổi hôn lễ ấy, Kim Bất Tiện lại cầm nhẫn, đứng trước mặt anh cầu hôn. Giang Thoái Chi sững sờ, do dự. Song, nếu cô đã muốn ở bên anh, anh cũng không muốn thấy cô đi tìm người khác nữa.
Anh cũng có ích kỷ của riêng mình.
Anh muốn cùng Kim Bất Tiện... ở bên nhau cả đời.
Thông điệp: Nỗ lực không phụ lòng người, phấn đấu sẽ làm nên cuộc đời.
Đề cử để bạn có động lực, chúc bạn vui vẻ 😊