Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thủy Triều Thiêu Đốt

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoa Nhã không trả lời, chỉ đứng thẳng dậy với ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm xuống:

"Giải thích đi."

Giải thích tại sao cậu lại ở nhà tôi. Tại sao cậu mặc đồ của tôi. Và tại sao cậu nằm trên giường của tôi.

Giang Toàn nhìn Hoa Nhã cởϊ áσ thun, lộ ra phần thân trên gầy gò nhưng săn chắc. Làn da trắng mịn với cơ bắp cân đối, eo thon nhỏ quấn lớp băng gạc, bên trái bụng là một vết thương vẫn còn rỉ máu.

Thiếu niên cúi đầu chăm chú xử lý vết thương, mái tóc lòa xòa trên trán che khuất khuôn mặt. Những sợi tóc dài sau cổ buông xuống, lướt nhẹ qua xương quai xanh.

Giang Toàn với giọng nói không cảm xúc, từ tốn kể lại:

"Ở phòng khám gặp bà ngoại của anh, tôi tạm lánh cơn bão ở chỗ này."

"Lặp lại cho rõ," Hoa Nhã lười biếng ngồi dựa vào bàn làm việc, châm một điếu thuốc ngậm trong miệng, nheo mắt nhìn Giang Toàn. "Lời nói dối này không qua được đâu."

Giang Toàn cười nhạt, rời mắt đi:

"Bà ngoại cậu bị huyết áp cao, ngất xỉu. Tôi đưa bà vào bệnh viện kiểm tra."

Một lúc sau, Hoa Nhã trầm mặc rít nốt điếu thuốc, thở ra làn khói mỏng, nói:

"Cảm ơn."

Để lại câu nói này, Hoa Nhã cầm quần áo đi vào phòng tắm. Trước khi cánh cửa khép lại, Giang Toàn lên tiếng gọi:

"Này, ai làm cho cậu bị thương như thế này?"

Hoa Nhã quay đầu, nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu:

"Đừng đυ.ng vào."

"Anh à, ba tôi mà biết sẽ không vui đâu." Giang Toàn vừa nói vừa nghịch chiếc bật lửa trong tay.

Câu trả lời duy nhất của Hoa Nhã là tiếng cửa đóng lại.

Vì có vết thương nên lần này Hoa Nhã tắm rửa khá lâu. Trong làn hơi nước mờ ảo, suy nghĩ của cậu trôi xa. Khi cậu tự nhủ đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế xảy ra thì mọi thứ dường như vẫn đi ngược lại logic đó.

Những điều trùng hợp này khiến Hoa Nhã mơ hồ nghĩ: liệu có ai đó đang viết kịch bản đời mình, bắt mình diễn cùng những người này không?

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Hoa Nhã cứ nghĩ Giang Toàn đã ngủ nhưng bất ngờ là đôi mắt đen kia lại chạm ngay ánh nhìn của cậu.

Giang Toàn ngồi ở bàn làm việc, nghịch điện thoại.

Hoa Nhã sấy qua tóc, liếc nhìn đồng hồ đã hai giờ sáng. Cậu bước đến bên bàn, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhắc nhở:

"Lên giường ngủ đi."

Giang Toàn bất ngờ trước thái độ thay đổi của Hoa Nhã mà nhướng mày đứng dậy. Khi bước qua, cậu ta ngửi thấy thoang thoảng mùi xà phòng, bèn đùa:

"Không đuổi tôi ra sofa à?"

Hoa Nhã ngẩng lên nhìn cậu thanh niên cao hơn mình một chút:

"Cậu ngủ trên sofa hay không, tôi không ý kiến."

Giang Toàn gật đầu rồi nhảy lên giường, chui vào chăn mang theo mùi hương giống Hoa Nhã. Lăn lộn một hồi, mí mắt cậu ta bắt đầu nặng trĩu. Lúc ấy, Hoa Nhã đã tắt đèn lớn trong phòng, chỉ để lại ánh sáng từ chiếc đèn bàn nhỏ trên bàn làm việc.

Sau đó, cậu thiếu niên rút bút ra, một tay xoa huyệt thái dương rồi bắt đầu viết bài tập.

"Không phải chứ..." Giang Toàn ngạc nhiên, hỏi: "Cậu vẫn còn làm bài tập sao?"

"Ừ." Hoa Nhã đáp ngắn gọn. "Đừng làm ồn, cậu ngủ đi."

Giang Toàn: "......"

Muộn thế này, lại còn bị thương, vậy mà vẫn học.

Đúng là "thần học" không ai bì nổi.

Giang Toàn nghiêng người nhìn bóng dáng Hoa Nhã dưới ánh đèn bàn. Ánh sáng mỏng chiếu lên người cậu thiếu niên, làm lộ ra xương vai mảnh khảnh. Tay phải cơ bắp rắn rỏi căng lên mỗi khi viết chữ, gầy nhưng khỏe khoắn và nổi rõ đường xương.

Trong phòng ngủ tĩnh lặng còn ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách rơi xuống sân đá xen lẫn âm thanh viết chữ trên giấy nháp. Trong bầu không khí yên ắng ấy, Giang Toàn chìm vào giấc ngủ.

Vào sáng sớm, tiếng gà gáy vang lên như hồi chuông đánh thức.

Bên tai vang lên tiếng thở đều, Hoa Nhã giật mình tỉnh giấc. Điều đầu tiên cậu nhận ra là đôi tay mình đang ôm lấy thứ gì đó ấm áp, phập phồng theo nhịp thở.

Trước mắt cậu là xương quai xanh mảnh dẻ.

Xương quai xanh của ai đây?

Đầu óc Hoa Nhã đơ ra vài giây, sau đó mới nhận ra cả người mình đang nằm gọn trong lòng Giang Toàn. Đỉnh đầu của cậu chạm vào cằm cậu ta, hai tay thì quấn quanh eo thon chắc của cậu ta. Tư thế này... không thể không khiến người ta hiểu lầm.
« Chương TrướcChương Tiếp »