Chương 41

“Không có WeChat” Giang Toàn trả lời.

“Không có WeChat? Cháu gạt bà đấy à” Hoa Lệ Trân cười đùa.

Giang Toàn chỉ khẽ mỉm cười rồi nói sang chuyện khác: “Để cháu đưa bà về nhà nhé.”

Xe của cậu ta vẫn còn đậu ở trấn trên, gần trạm chuyển phát nhanh vì lúc đó cậu ta đi theo xe cứu thương đến bệnh viện. Lúc này, cậu ta đỡ Hoa Lệ Trân xuống cầu thang, đang đứng ven đường chờ taxi.

Lúc này bên ngoài, cơn bão cuồng phong sắp đến, bầu trời mây đen dày đặc giống như tận thế sắp buông xuống, mang đến một loại áp lực nặng nề.

“Cháu trai của bà và cháu cũng không khác nhau mấy” Hoa Lệ Trân không có gì lạ khi trò chuyện với Giang Toàn: “Bà không nghĩ đến việc vào viện, hơn một nửa là vì sợ cháu trai của bà sẽ lo lắng. Một ngày nó đã đủ lo nghĩ rồi nên bà không muốn vì tình trạng cơ thể mình mà khiến nó thêm phiền lòng. Tiểu Gia và cháu đều là những đứa trẻ tốt bụng.”

Giang Toàn rất ít khi nghe người khác khen mình là người tốt bụng. Cái từ này áp dụng cho cậu ta thì đúng là hơi quá lời nhưng khi nghe bà nói ra thì cậu ta cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời. Tuy nhiên, cảm giác đó nhanh chóng bị sự ngạc nhiên thay thế.

“Tiểu Gia?” Giang Toàn phân biệt rõ hai chữ này, giọng điệu hơi ngạc nhiên.

“Cháu trai của bà tên vậy” Hoa Lệ Trân cười nói: “Đó là tên gọi lúc còn nhỏ của nó.”

*

Nếu sự trùng hợp trên đời dễ dàng như lời người ta hay nói, Giang Toàn cảm thấy có lẽ chuyện này sẽ chẳng bao giờ đến lượt mình. Nhưng đời lại cứ thích ngược dòng ý nghĩ của con người.

Tên thân mật của Hoa Nhã là Tiểu Gia thì cậu ta biết. Cha của Giang Toàn đã nhắc đến cậu ta, cậu thanh niên ở cửa hàng bán xe cũng từng nhắc, thậm chí cả lần trước khi mua sữa chua xào, Hầu Hàn Minh cũng đã hỏi qua.

Chẳng lẽ một thị trấn nhỏ như huyện Đồng lại xuất hiện đến hai người trùng tên gọi thân mật là Tiểu Gia? Chuyện này thì Giang Toàn không sao tin nổi.

Người đứng trước mặt cậu ta bây giờ là bà nội của Hoa Nhã, mà kỳ lạ thay, cậu ta cảm giác như đôi mắt của bà mang một sự quen thuộc đến khó hiểu.

Thế giới này thật nhỏ bé.

Giang Toàn nheo mắt nhìn những hạt mưa lất phất rơi xuống không trung, khẽ bật cười, ý vị khó đoán.

Xe dừng lại, Giang Toàn đỡ Hoa Lệ Trân lên xe, sau đó cũng bước lên ngồi ở ghế sau.

Trong lòng của cậu ta bất giác trỗi lên một ham muốn mãnh liệt: muốn biết rõ hoàn cảnh gia đình của cậu thiếu niên mà cha của cậu ta từng giúp đỡ.

Mưa càng lúc càng lớn. Những giọt nước như thác đổ che khuất cửa kính xe khiến cảnh vật bên ngoài trở nên nhạt nhòa. Giang Toàn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai bên đường là những thửa ruộng xanh ngắt mạ lúa.

Dù sống ở An Thành mười sáu năm nhưng cậu ta cũng không hoàn toàn xa lạ với nơi này. Trong thị trấn nhỏ huyện Đồng, phần lớn ruộng mạ đều thuộc về các vùng quê ngoại ô.

"Tài xế, dừng ở con hẻm thứ hai phía trước nhé," Hoa Lệ Trân cất tiếng nói.

“Có thể rẽ vào trong được không?” Người tài xế hỏi. “Mưa lớn thế này, hai người cũng bớt chịu mưa một chút.”

“Không vào được đâu, đường hẹp lắm.” Hoa Lệ Trân đáp.

Bất đắc dĩ, người tài xế đành dừng xe ở đầu ngõ. Giang Toàn nhanh chóng trả tiền, xuống xe rồi cởϊ áσ khoác che lên đầu Hoa Lệ Trân.

“Không cần đâu, chỉ vài bước là tới rồi.” Hoa Lệ Trân nói, định kéo áo khoác xuống.

“Không sao đâu.” Giang Toàn giữ chặt áo khoác, không để bà tháo ra.

Quả thực chỉ có vài bước nhưng mưa lớn kèm theo tiếng sấm và gió mạnh khiến cả người Giang Toàn ướt sũng khi vừa theo Hoa Lệ Trân vào đến nhà.

Đứng dưới mái hiên, cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn rõ khung cảnh trong nhà của bà Hoa Nhã.

Khoảng sân nhỏ trồng một cây mai xanh, bên cạnh là bộ bàn ghế đá. Dây nho bò từ cành mai lan ra khắp khu vườn nhỏ, dưới đất đủ loại hoa đang nở rộ, đặc biệt là bụi sơn chi lớn với những bông hoa trắng muốt. Tuy bị mưa làm rơi rụng lấm tấm khắp sân nhưng cả không gian tràn ngập hương hoa thơm ngát.