Chương 32

Nhóm quản lý đô thị chỉ còn cách họ 50 mét.

“Cậu lên trước đi.” Giang Toàn liếc nhìn Hoa Nhã.

Hoa Nhã đưa cây guitar cho Vu Giai Khoát sải bước lên xe rồi quay đầu, chìa tay về phía Giang Toàn.

Giang Toàn hơi mím môi, nhìn bàn tay thon dài trắng trẻo trước mặt, không do dự nắm lấy để lên xe.

“Đủ người chưa?” Cố Gia Dương hét lớn.

“Chạy đi!” Đảng Hách hét lên.

Khi nhóm quản lý đô thị chỉ còn cách 20 mét thì xe ba bánh bất ngờ lao vυ"t đi.

“Ngồi vững!” Cố Gia Dương hét lên: “Ô hô!”

Chiếc xe ba bánh khẽ nghiêng về phía trước lao đi, ném anh chàng quản lý đô thị ngồi ra phần đuôi xe.

“Này, quá tải rồi, đi đi!” – Hầu Hàn Minh vừa run vừa lắp bắp nói, giọng đầy hoảng loạn – “Mẹ kiếp, lần đầu tiên tôi ngồi... cái loại xe này!”

“Lần đầu tiên hả?” Vu Giai Khoát hỏi: “Hai cậu không phải người ở đây à?”

“Không, bọn tôi đến từ An Thành.” Hầu Hàn Minh vừa nói vừa nhìn trộm khuôn mặt góc cạnh của Giang Toàn.

“An Thành? Chỗ đó cách huyện Đồng cũng xa đấy!” Đảng Hách lên tiếng.

Hầu Hàn Minh rất tự nhiên bắt chuyện, nói chuyện vui vẻ với nhóm còn lại, khác hẳn với hai cậu thiếu niên lạnh lùng ngồi cùng xe.

Hoa Nhã thì im lặng, Giang Toàn chỉ cúi đầu chăm chú vào điện thoại.

Đường đi gập ghềnh, mỗi lần xe xóc lên là cánh tay trần của hai người họ vô tình chạm nhau. Hoa Nhã khẽ nhích người về phía Vu Giai Khoát nhưng không gian chật hẹp, lại thêm mấy thùng sữa chua chèn chỗ nên dịch mãi cũng chẳng được bao nhiêu. Ngược lại, mái tóc dài của cậu không ngừng bị gió thổi, quất vào màn hình điện thoại của Giang Toàn.

Thấy vậy, Giang Toàn dùng tay hất nhẹ vài sợi tóc của cậu ra.

Hoa Nhã định tháo dây buộc tóc ra để buộc lại nhưng vừa tháo thì phát hiện dây đã đứt.

Chả trách tóc cứ bay lung tung như thế.

Khi dây buộc tóc bị gỡ ra, mái tóc dài của cậu hoàn toàn bung xõa, bay hết sang phía Giang Toàn.

Ngay lập tức, không khí quanh Giang Toàn tràn ngập mùi hương dầu gội thanh mát khiến cả khuôn mặt anh hơi ngứa ngáy vì những sợi tóc cọ vào.

“Lại đứt à?” Vu Giai Khoát nghiêng đầu nhìn Hoa Nhã, rồi rút từ cổ tay gầy gò của mình một sợi dây buộc tóc màu đen đưa cho anh ta: “Này, lúc nào cũng sẵn sàng cho cậu dùng.”

Hoa Nhã đứng ở đằng xa, hương thơm thoang thoảng cũng dần tan đi.

“Ê, huynh đệ, chẳng phải cậu vừa ngồi trên bậc thềm đàn guitar hát hò sao? Lúc đó tôi cứ tưởng cậu là con gái!” Hầu Hàn Minh cười bắt chuyện với Hoa Nhã.

Hoa Nhã chỉ mỉm cười, không nói gì.

“Ban đầu tụi tôi cũng nghĩ Tiểu Gia là con gái đấy, còn trầm trồ khen cô gái này cao ráo” Đảng Hách tiếp lời: “Mãi sau này mới nhận ra cậu ấy là con trai.”

“Tiểu Gia?” Hầu Hàn Minh nhìn sang Hoa Nhã đầy tò mò.

“Đó là tên ở nhà của cậu ấy.” Vu Giai Khoát giải thích: “Mọi người quen gọi như vậy rồi.”

“À” Hầu Hàn Minh gật gù rồi giới thiệu, “Tôi là Hầu Hàn Minh, còn đây là Giang Toàn.”

“Tôi biết chứ, huynh đệ của cậu tên Giang Toàn.” Vu Giai Khoát cười: “Cậu ấy thường xuyên tới cửa hàng tôi sửa xe mà.”

Hầu Hàn Minh là người gây ra mấy vụ lùm xùm chỉ biết gãi đầu: “Cậu còn đến đó sửa xe à?”

Giang Toàn liếc Hầu Hàn Minh một cái bằng ánh mắt sắc lạnh. Hầu Hàn Minh làm bộ nhìn trời giả vờ không biết gì.

“Các cậu thôi ngay được không?” Cố Gia Dương hét lớn.

“Vậy giờ sao nữa?” Đảng Hách cười: “Đám quản lý trật tự đô thị chắc cũng bị chúng ta làm cho rối tung cả rồi!”

Cố Gia Dương tắt máy, dừng chiếc xe ba bánh bên vệ đường.

Ban đêm, bảng hiệu của trường Trung học Nam Thành trên khu dạy học rực rỡ ánh đèn đỏ, nổi bật giữa một vùng trời tối đen. Khu dạy học của lớp 12 vẫn sáng đèn, báo hiệu giờ tự học buổi tối chưa kết thúc.

“Wow, cậu tính toán hay thật đấy!” Vu Giai Khoát phấn khích. “Lớp 12 chưa tan học, lát nữa học sinh ngoại trú ra đông chắc mình bán thêm được mấy chén nữa!”