Cậu thiếu niên tóc dài cởi bỏ bộ đồ lao động đầy dầu mỡ, thay vào chiếc áo thun trắng rộng thùng thình và quần đùi. Dưới lớp quần, đôi chân thon dài, thẳng tắp của cậu nổi bật dưới ánh đèn đường, làn da trắng đến mức như phát sáng.
Những ngón tay khớp xương rõ ràng cầm cây guitar, hàng mi dài phủ bóng xuống sống mũi cao. Cậu đang ngân nga bài Trời Nắng của Châu Kiệt Luân, giọng hát dịu dàng, ôn nhu đến lạ, làm cả con người cậu trông mềm mại, ấm áp hơn.
Giang Toàn và Hầu Hàn Minh đứng nhìn cảnh này vài giây. Vu Giai Khoát với ánh mắt nhanh nhạy, lập tức nhận ra hai người họ. Cậu ta gần như chạy vội đến, sợ họ rời đi mất.
Vừa mới bán xong một chiếc xe lớn ở cửa hàng, Vu Giai Khoát quyết tâm không bỏ lỡ cơ hội này. Vừa thở hổn hển, tay chống gối, cậu ta vừa nói:
“Người anh em, ăn sữa chua trộn không?”
Giang Toàn: “...”
“Bọn tôi vừa ăn xong.” Hầu Hàn Minh có chút hứng thú nhưng bụng cậu đã no căng. “Chắc dạ dày không còn chỗ nữa.”
“Không chiếm chỗ dạ dày đâu, còn có trái cây, giúp tiêu hóa mà!” Vu Giai Khoát hào hứng giới thiệu, mặc dù đây là công dụng mà cậu vừa bịa ra: “Giúp bọn tôi mở hàng đi.”
“Hai người vẫn chưa khai trương à?” Hầu Hàn Minh ngạc nhiên hỏi.
“Chỗ này vị trí không được đẹp lắm.” Vu Giai Khoát giải thích; “Bên rạp chiếu phim thì đông người nhưng lại không có quầy hàng.”
“Được rồi, để tôi ăn một ly thử xem.” Hầu Hàn Minh gật đầu rồi quay sang Giang Toàn: “Cậu ăn không?”
“Không hứng thú.” Giang Toàn trả lời nhàn nhạt.
Vu Giai Khoát gãi đầu tiếc nuối: “Haizz…”
“Thôi nào, cậu muốn mà!” Hầu Hàn Minh thúc giục: “Đi, đi, mở hàng giúp họ đi.”
Lúc này, Vu Giai Khoát vui mừng gọi thêm Cố Gia Dương và Đảng Hách:
“Có khách kìa! Mau lại đây!”
Cố Gia Dương hứng chí tự làm cho mình một ly, trong khi Đảng Hách không cưỡng lại được, cũng kêu thêm một ly nữa. Hai người họ vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ.
Âm thanh náo nhiệt khiến Hoa Nhã, người đang chơi guitar dừng lại. Khi nhìn thấy khách đầu tiên trong ngày khai trương là Giang Toàn, ánh mắt cậu lộ vẻ bất ngờ. “Oan gia ngõ hẹp” – cậu thầm nghĩ.
Đứng bên cạnh Giang Toàn là một thiếu niên cao ráo, cả hai có chiều cao ngang nhau nhưng khí chất lại rất khác biệt. Người kia ăn mặc sành điệu, đeo khuyên tai, vòng cổ, cùng với những chiếc nhẫn lấp lánh trên các ngón tay thon dài, toát lên vẻ hào nhoáng.
Cố Gia Dương hỏi: “Muốn vị gì?”
“Xoài đi” Hầu Hàn Minh đáp. “Còn cậu, Giang Toàn?”
Giang Toàn liếc nhìn Hoa Nhã, một tay đút túi quần: “Có vị nào thì làm vị đó.”
“Ý là muốn tất cả?” Cố Gia Dương phấn khích hỏi.
“Ừ.” Giang Toàn gật đầu đáp, mắt rời đi nơi khác.
Hầu Hàn Minh ngạc nhiên. Không phải cậu vừa nói không muốn sao?
Tuy nhiên, Cố Gia Dương và Đảng Hách chưa kịp vui mừng quá ba giây thì nhóm người mặc đồng phục quản lý đô thị đã tiến lại gần.
Hoa Nhã nhanh chóng thu guitar, nhảy xuống bậc thềm, nhắc nhở: “Quản lý đô thị tới kìa!”
“Chết tiệt!” Đảng Hách ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy mấy người kia đang tới gần. Cậu cuống quýt thu dọn đồ đạc.
“Vận xui thật!” Cố Gia Dương vừa dọn vừa lẩm bẩm.
May mắn là họ còn chưa bày bán được nhiều, hầu hết đồ đạc vẫn còn trên xe ba bánh. Chỉ mất chưa đến một phút thì mọi thứ đã được thu gọn.
Cố Gia Dương ngồi vào vị trí điều khiển, trong khi Vu Giai Khoát và Đảng Hách leo lên thùng xe phía sau.
“Lên xe!” Hoa Nhã quay đầu giục Giang Toàn và Hầu Hàn Minh.
Hầu Hàn Minh đứng ngẩn người, chưa kịp phản ứng.
“Các cậu cứ đi đi.” Giang Toàn vẫn điềm tĩnh: “Bọn tôi bỏ món sữa chua trộn đó.”
“Không được! Cậu đã trả tiền rồi mà!” Vu Giai Khoát nôn nóng; “Nhanh lên người anh em, tới nơi an toàn chúng tôi sẽ làm cho cậu!”
Nói rồi, cậu cùng Đảng Hách kéo cả hai lên xe, quyết không buông tay bất kỳ vị khách nào.
“Đi đi Giang Toàn, cũng thú vị đấy!” Hầu Hàn Minh, lần đầu gặp tình huống này tỏ ra phấn khích mà leo lên xe.