Chương 5

Khác với vẻ lạnh nhạt và xa cách mà Thẩm Nhật Thiên từng thấy trước đây, khi cô cười, đôi mắt cong cong, trong veo như có ánh nước lấp lánh chảy xuôi.

Hai vị khách ngoại quốc rõ ràng bị cô làm cho hứng thú, vui vẻ đáp ứng: "Why not?"

Liễu Sở Hà quay sang nhìn Thẩm Nhật Thiên, gương mặt thu lại biểu cảm tươi cười, trở về vẻ lạnh lùng thường thấy: "Tôi có thể mượn quầy bar một chút được không?"

Tuy vẫn còn vẻ đạm mạc, nhưng giọng điệu đã có thể xem là ôn hòa hơn rất nhiều.

Thẩm Nhật Thiên hiểu rằng cô đang giúp mình, đương nhiên không từ chối. Cô gật đầu.

Nhìn Liễu Sở Hà với vẻ tự tin điềm nhiên, Thẩm Nhật Thiên chợt có một cảm giác khó hiểu rằng cô đã nói được thì ắt sẽ làm được.

Một loại trực giác không thể lý giải, không rõ từ đâu mà đến.

Liễu Sở Hà bước vào quầy bar, xắn tay áo sơ mi đen lên đến khuỷu tay, bắt đầu pha chế cà phê.

Động tác của cô cực kỳ thành thạo, dứt khoát.

Những thao tác mà Thẩm Nhật Thiên từng thấy vô số lần, qua tay cô lại mang một vẻ đẹp khác biệt hoàn toàn.

Chúng uyển chuyển như nước chảy mây trôi.

Bột cà phê, ly cà phê, thậm chí cả chiếc khăn lau dưới những ngón tay thon dài trắng nõn của cô đều như biến thành chú chim nhỏ rực rỡ, đột nhiên xuất hiện trong tay ảo thuật gia, khiến người ta không khỏi kinh ngạc thán phục, không thể rời mắt.

Liễu Sở Hà vừa pha cà phê, vừa trò chuyện bằng tiếng Anh lưu loát với hai vị khách ngoại quốc.

Tiếng Anh của Thẩm Nhật Thiên vẫn chỉ dừng lại ở trình độ sách giáo khoa, cô ấy nói quá nhanh, đến mức Thẩm Nhật Thiên chưa kịp phản ứng thì họ đã chuyển sang chủ đề khác.

Cô đành im lặng đứng đó, nhìn Liễu Sở Hà rót ba ly cà phê, rồi đưa một ly cho cô.

Thẩm Nhật Thiên thấy hai vị khách ngoại quốc uống xong, kinh ngạc giơ ngón tay cái lên, ánh mắt đầy vẻ thích thú: "Good, good..."

Chuyện xảy ra có chút bất ngờ, nhưng dường như lại nằm trong dự liệu của Thẩm Nhật Thiên.

Liễu Sở Hà mỉm cười chào tạm biệt hai vị khách nước ngoài, sau đó bước ra khỏi quầy bar và trở về chỗ ngồi của mình.

Thẩm Nhật Thiên nhìn hai ly Espresso trước mặt, bưng một ly lên nếm thử, rồi lại nếm thử ly còn lại.

Dù có hơi nguội, nhưng hương vị khác biệt rõ rệt, không thể lẫn vào đâu được.

Thấy anh nhân viên pha chế đứng cạnh có vẻ chột dạ, Thẩm Nhật Thiên không nói gì thêm, chỉ nhờ anh ta pha một ấm trà hoa cho mình.

Hai vị khách nước ngoài rời đi, Thẩm Nhật Thiên thấy những khách hàng khác trong quán cũng bắt đầu xôn xao, nhiều người đến yêu cầu được thử một ly Espresso do cô Liễu pha.

Nếu cà phê có thể được người nước ngoài khen ngợi đến vậy, họ cũng muốn nếm thử xem hương vị rốt cuộc ra sao.

Thẩm Nhật Thiên lần lượt từ chối tất cả. Thứ nhất, Liễu Sở Hà không phải nhân viên của cô, cô không có quyền yêu cầu cô ấy làm gì. Thứ hai, những khách hàng này chỉ tò mò chứ chưa chắc đã thực sự biết thưởng thức cà phê.

Quan trọng nhất là, Liễu Sở Hà chắc chắn sẽ không có ý định pha thêm ly nào cho cô nữa.