Chương 5

Nhìn vẻ khẩn thiết trong mắt bà cụ, cuối cùng Lâm Chiêu Chiêu cũng không đành lòng, không nói lời từ chối nữa. Chỉ là, nay Bá phủ dính vào án mưu phản, vậy thì một người đàn bà góa bụa ba năm không ra khỏi cửa như nàng, có thể làm được gì đây?

Nói xong, lão thái quân rơi nước mắt, đầu gối cũng chùng xuống: “Con ơi, tổ mẫu cầu xin con.”

Lâm Chiêu Chiêu giật mình, vội vàng đỡ lấy lão thái quân: “Tổ mẫu ngàn vạn lần đừng làm vậy, người làm thế tổn phúc cháu dâu mất!”

Lão thái quân đã gần bảy mươi tuổi, sao nàng có thể để bà cụ thật sự quỳ xuống chứ?

Huống hồ, những chuyện đó đã qua ba năm, cũng không liên quan trực tiếp đến lão thái quân. Hơn nữa, nếu không phải sau này lão thái quân ngầm che chở cho nàng, thì nàng ở Bá phủ này cũng không thể sống thoải mái như vậy được.

Đúng vậy, người khác cho rằng cuộc sống ở góa tẻ nhạt vô vị. Thực ra, ba năm nay Lâm Chiêu Chiêu sống rất thanh tĩnh nhàn nhã, còn béo lên mấy cân thịt.

Lão thái quân lại nói: “Nếu lần này Bá phủ có thể bình an qua khỏi, sau này con muốn đi đâu, Bá phủ sẽ không giữ con lại nữa. Nếu không thể, cũng nhất định sẽ đưa cho con một lá thư hòa ly, để con không bị liên lụy…”

Lâm Chiêu Chiêu sững người, thở dài, lắc đầu cười nói: “Con đâu phải hạng người không có tim không có phổi như vậy?”

“Mấy năm nay tổ mẫu đối xử với con, cũng là thật lòng.” Cho dù là vì áy náy hay vì lý do khác: “Tổ mẫu đã nói con có thể cứu, con tự nhiên sẽ cố hết sức, chỉ là không biết, cách mà tổ mẫu nói là gì?”

Dưới sự dìu đỡ của Lâm Chiêu Chiêu, lão thái quân từ từ ngồi lại vào ghế, cũng bảo Lâm Chiêu Chiêu ngồi xuống bên cạnh mình.

Bà cụ từ từ vỗ nhẹ mu bàn tay Lâm Chiêu Chiêu, nói: “Con biết đó, mấy hôm trước xảy ra chuyện lớn, chuyện này vốn không liên quan gì đến nhà chúng ta, chỉ đáng giận là, một tháng trước Bá gia có làm một bài thơ.”

Bá gia làm quan thì chẳng có tài cán gì, nhưng lại thích thích học đòi văn vẻ. Bài thơ mới đó lại lấy thơ của Phế Thái tử trước đây làm điển cố. Nay Đông Cung mưu phản, chuyện này liền trở thành chứng cứ rành rành.

Lão thái quân tức đến muốn rơi nước mắt: “Dù cho Bá gia thật sự không có ý muốn leo lên Đông Cung, thì bài thơ này cũng cực kỳ không thích hợp.”

Lâm Chiêu Chiêu cụp mắt suy nghĩ, huống hồ với con người của Bá gia, chắc chắn là muốn dựa vào bài thơ này để được Thái tử để mắt tới, kiếm chút việc làm.