Lâm Chiêu Chiêu liếc nhìn Quy Nhạn, nhưng Quy Nhạn không hề tỏ ra chột dạ, dù sao cũng là vì muốn tốt cho Lâm Chiêu Chiêu, chứ cứ ăn bánh ngọt nguội lạnh để lót dạ mãi thì còn ra thể thống gì nữa.
Quy Nhạn không rõ Lâm Chiêu Chiêu và Bùi Thiệu đã nói gì trong Thủy Thiên Trai, nhưng thấy nàng không muốn nói nhiều, nàng ấy cũng biết rằng chuyện của Bá phủ lại không thành.
Chuyện này vốn dĩ đã khó giải quyết, Quy Nhạn cũng không nghĩ nhiều nữa. Sau khi lên xe ngựa, nàng ấy mở hộp thức ăn ra, vừa nhìn thấy những thứ bên trong liền không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Tầng thứ nhất của hộp đựng một bát cháo yến sào sữa bò trắng muốt, cùng hai chiếc bánh bao sữa trứng thơm ngon cũng trắng tinh. Tầng thứ hai là một bát cháo trắng và ba đĩa thức ăn kèm thanh đạm. Tầng thứ ba là các món ăn vặt như bánh hạt sen, bánh dừa, vừa có vị mặn lại có vị ngọt, có thể nói là vô cùng chu đáo.
Những món ăn này vẫn còn bốc lên hơi nóng nghi ngút, tỏa ra hương thơm nức mũi, xem ra vừa mới được mang ra từ nhà bếp cách đây không lâu.
Chẳng lẽ vị khách nào từ phủ Quốc công trở về muộn cũng đều được nhận một hộp thức ăn ba tầng chu đáo thế này ư? Quy Nhạn thầm nhủ trong lòng, quả thực là quá xa xỉ rồi.
Lâm Chiêu Chiêu dường như chẳng có hứng thú gì, nàng chỉ cầm bát cháo yến sào sữa lên ăn vài miếng, rồi khẽ chau mày hỏi: "Sao lại đưa nhiều thế này, em đưa tiền cho hắn rồi à?"
"Dạ không có.” Quy Nhạn cũng đang lấy làm lạ, bèn đáp: “Người làm trong phủ Quốc công sao lại có thể để mắt đến mấy đồng bạc lẻ của người ngoài chứ? Huống hồ, nô tỳ cũng đâu có tiêu tiền như vậy. Ngày thường tam nãi nãi vẫn luôn dặn chúng nô tỳ không được lãng phí, nô tỳ nghe lời người lắm mà."
Nghe Quy Nhạn lanh miệng, tâm trạng Lâm Chiêu Chiêu cũng dịu đi phần nào. Nàng bật cười một tiếng, nhưng rồi lại không khỏi thắc mắc: "Là do gã sai vặt đó tự ý làm chủ ư?"
Quy Nhạn đáp: "Vâng ạ, nô tỳ đã nói chuyện với hắn một lúc lâu. Hóa ra hắn là người hầu cận bên cạnh Quốc công gia, thế mà cứ một mực nói mình chỉ là kẻ chạy vặt, khiêm tốn vô cùng."
Lâm Chiêu Chiêu vừa dùng thìa khuấy cháo, vừa nói: "Lẽ ra nên cho hắn chút ngân lượng mới phải..." Nghĩ đến dáng vẻ lễ phép, lịch sự của gã sai vặt kia, nàng lại bất giác tự nhủ: “Mấy chuyến này đúng là đã làm phiền hắn rồi, vậy mà đến tên của hắn là gì mình cũng không biết."
Quy Nhạn liền nói: "Chuyện này thì nô tỳ biết ạ, nô tỳ có trò chuyện với hắn, hắn tên là Hồ Thiên. Lần sau nếu có gặp lại, chúng ta nhớ nói một tiếng cảm ơn là được ạ."
Tay Lâm Chiêu Chiêu đột nhiên run lên, bát cháo yến nóng hổi suýt nữa thì sánh cả ra ngoài. Quy Nhạn vội vàng đỡ lấy bát, rút khăn tay ra giúp Lâm Chiêu Chiêu lau: "Tam nãi nãi, người không sao chứ? Có bị bỏng không ạ?"
Lâm Chiêu Chiêu nắm chặt lấy chiếc khăn tay, đáp: "Không sao."
Thấy Lâm Chiêu Chiêu quả thực không bị bỏng, Quy Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cái bát của phủ Quốc công này là đồ quan diêu từ Cảnh Đức Trấn đó ạ, nếu thật sự mà làm vỡ thì tiếc lắm."
Thế nhưng, Lâm Chiêu Chiêu nào có nghe thấy những lời lẩm bẩm của Quy Nhạn. Nàng cúi đầu nhìn vào hình thêu trên chiếc khăn tay mà nha hoàn vừa đưa, và rồi tâm trí cũng dần bị kéo về với những ký ức xa xưa.
[Chinh bồng xuất Hán tái, quy nhạn nhập Hồ thiên.] (Tạm dịch: Cỏ bồng rời ải Hán, nhạn về trời Hồ.)