Chương 25

Không cần Bùi Thiệu nói rõ, Lâm Chiêu Chiêu cũng hiểu, chính vì mối quan hệ mờ ám giữa Bắc Ninh Bá và Đông Cung, không biết ông ta rốt cuộc đã làm những gì cho họ, mà giờ đây, cả già trẻ lớn bé trong Bá phủ đều đã bị kéo xuống vũng bùn này.

Hơn nữa, mới chỉ qua một tuần, Thánh thượng đối với tàn dư của Đông Cung vẫn giữ thái độ thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót. Vào thời điểm mấu chốt này mà cứ một mực đòi hòa ly để rời khỏi Bá phủ, chẳng khác nào chim đầu đàn bị nhắm bắn, đến lúc đó sẽ có tai họa gì ập xuống, quả thực không dám nghĩ sâu hơn.

Sống hay chết, tất cả đều nằm trong một ý niệm của Thánh thượng.

Mà Dương Nhị có lẽ cũng chưa rửa sạch được hiềm nghi, chỉ là tạm thời được thả về. May mà Tiêu thị chưa đề nghị hòa ly, nếu không, thứ chờ đợi bà ta chính là tai họa ngục tù.

Lâm Chiêu Chiêu nhận ra, bản thân mình vẫn còn quá ngây thơ.

Những ngón tay nàng run rẩy khép tập văn thư lại, đôi môi bất giác mấp máy, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trong phút chốc lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Bùi Thiệu rút tập văn thư từ tay nàng, ném trở lại bàn. Hắn một tay chống lên bàn, người hơi nghiêng về phía trước.

Khoảng cách giữa họ bỗng chốc được thu hẹp lại.

Đây là khoảnh khắc gần gũi nhất giữa hai người trong suốt ba năm qua, gần đến mức Lâm Chiêu Chiêu có thể ngửi thấy mùi hương tùng lạnh thoang thoảng từ vạt áo của hắn, giống hệt như mùi hương trong gian phòng của hắn vậy.

Trong đôi con ngươi đen láy của hắn ánh lên vẻ giễu cợt đậm đặc: "Đây chính là phu gia tốt mà nàng đã chọn đấy. Nàng nói xem, có lần nào nàng chọn đúng chưa?"

Ánh mắt Lâm Chiêu Chiêu lóe lên, nàng tránh né ánh nhìn của Bùi Thiệu, rồi dừng lại ở cằm của hắn.

Nàng cũng có những điều muốn che giấu, chẳng hạn như sự bối rối và xấu hổ có thể sẽ lộ ra.

Bùi Thiệu nói đúng, mỗi lần tự mình lựa chọn, nàng đều chọn sai. Tự làm tự chịu thì thôi đi, chỉ sợ còn làm liên lụy đến cả Quy Nhạn và Mãn Sương.

"Lâm Chiêu Chiêu."

Sau bao lâu trùng phùng, đây là lần đầu tiên hắn gọi cả họ lẫn tên của nàng, khiến Lâm Chiêu Chiêu khựng lại trong giây lát.

Bùi Thiệu khẽ nheo mắt, trong con ngươi ẩn hiện một tia sáng. Nàng rất quen thuộc với ánh mắt này, đó là khi trong lòng hắn đang tính toán điều gì đó.

Bất chợt, hắn cong mắt cười: "Nàng sống thế này, ta cũng yên tâm rồi."

Gã sai vặt đưa Lâm Chiêu Chiêu trở về vẫn là người của mấy lần trước.

Gã sai vặt và Quy Nhạn ở trong phòng bên một lúc, đã trở nên quen thuộc. Quy Nhạn nói với gã rằng Lâm Chiêu Chiêu không chịu được đói, nhưng bánh ngọt chuẩn bị sẵn trong xe ngựa lại luôn bị nguội lạnh, ăn vào sẽ hại dạ dày, thế là gã đã tự ý đến nhà bếp lấy một ít đồ ăn mang tới.

Thức ăn được đựng trong một hộp sơn mài ba tầng có hoa văn hình quả bầu. Gã sai vặt đưa cho Quy Nhạn, rồi nói với Lâm Chiêu Chiêu: "Đây đều là những món thanh đạm dễ tiêu, phu nhân có thể dùng trên đường, xin hãy cẩn thận giữ gìn dạ dày."