Trong lúc Lâm Chiêu Chiêu đang được quấn trong chiếc chăn bông dày cộm, răng va vào nhau cầm cập, vừa húp canh gừng vừa sụt sịt hỉ mũi, thì Bùi Thiệu vẫn phải mặc bộ quần áo ướt sũng mà quỳ trước đại sảnh.
Lão Quốc công gia tay cầm roi mây, tức đến độ râu cũng phải run lên: “Nói! Có phải con đã đạp đứa nhóc Lâm gia xuống ao không?”
Bùi Thiệu mặt đanh lại, bướng bỉnh cãi: "Con không hề có ý đẩy nó xuống." Hắn thực ra chỉ muốn dạy cho tên nhóc này một bài học, dọa nó một phen, chứ thật sự không hề muốn lấy mạng của nó.
Thế nhưng, Lão Quốc công lại dùng cây roi mây chỉ thẳng vào mặt Bùi Thiệu, giận dữ quát: "Con có từng nghĩ đến hậu quả chưa? Trời lạnh thế này, con bé lại không biết bơi, lỡ như nó chết thật thì con tính sao hả? Rồi Lâm Thiên hộ sẽ thế nào? Chẳng lẽ Quốc công phủ chúng ta phải gánh trên lưng một món nợ mạng người hay sao!"
Đứng bên cạnh, Lâm Thượng muốn khuyên can nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào, cuối cùng đành lên tiếng: "Công gia bớt giận, Thiếu tướng quân cũng không cố ý đâu ạ..."
Lão Quốc công quay sang nói với Lâm Thượng: "Chính vì không cố ý nên càng không thể tha thứ! Hắn thậm chí còn không nhận thức được sự nguy hiểm, lẽ nào dùng hai chữ "vô tình" là có thể thay đổi được sự thật sao? Nếu Chiêu Chiêu chết thật rồi, thì ngươi đã không thể nói ra những lời như vậy đâu!"
Lâm Thượng cứng họng: "Dạ..." Chẳng phải là con bé vẫn bình an vô sự đó sao...
Lão Quốc công liền vung roi mây quất xuống, tiếng roi xé gió vun vυ"t. "Bùi Thiệu! Uổng công ngày thường ta dạy con đọc binh thư, học cách làm người, dạy ngươi con suy tính kỹ rồi mới hành động, tất cả ngươi đều vứt đi đâu cả rồi hả!"
"Con như vậy thì làm sao cầm quân đánh giặc được nữa! Ta làm sao có thể yên tâm giao Tây Bắc quân cho con đây? Con quá làm ta thất vọng rồi!"
Bùi Thiệu vốn định cãi lại, nhưng khi nghe đến vế sau thì lại mím chặt môi, hai tay buông thõng bên hông cũng siết lại.
Lão Quốc công vừa đánh vừa ra lệnh: "Xin lỗi Chiêu Chiêu ngay!"
Vậy mà Bùi Thiệu lại nổi tính ương ngạnh, nhất quyết không chịu mở miệng.
Thế là, từng roi mây cứ thế giáng xuống, tiếng rít trong không trung đủ để biết cú đánh đau đến nhường nào. Ấy vậy mà hắn chỉ đỏ hoe vành mắt, cắn chặt môi, quyết không để lọt ra một tiếng rêи ɾỉ hay xuýt xoa nào.
Quốc công phu nhân đứng bên cạnh thì lấy tay che mặt khóc nức nở, còn đám nha hoàn gã sai vặt cũng không nỡ nhìn Bùi Thiệu bị đánh thê thảm như vậy nên đều quay mặt đi. Duy chỉ có Lâm Chiêu Chiêu là đang bưng bát canh gừng, miệng toe toét cười nhìn Bùi Thiệu chịu đòn.
Nàng chẳng hơi đâu mà đi đồng tình với một tên điên đã đạp nàng xuống nước.
Cười một lúc, nàngchợt phát hiện ra Bùi Thiệu vẫn luôn nhìn mình chằm chằm với ánh mắt căm hận. Thấy vậy, Lâm Chiêu Chiêu lại càng cười tươi hơn.
Mãi sau này, Lâm Chiêu Chiêu mới học được một từ có thể diễn tả hoàn hảo tâm trạng của mình lúc đó, chính là: hả hê trên nỗi đau của người khác.
Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Sau khi Lâm Chiêu Chiêu về Lâm phủ thì vẫn khỏe như vâm, thậm chí còn có thể leo nóc nhà dỡ ngói. Ngược lại, Bùi Thiệu sau khi bị nhiễm lạnh rồi lại ăn thêm một trận đòn thì lại sốt cao, phải nằm liệt giường.
Lâm Thượng thấy áy náy trong lòng, bèn dắt Lâm Chiêu Chiêu sang thăm Bùi Thiệu.
Trước khi đi, Lâm Thượng còn cẩn thận dặn dò Lâm Chiêu Chiêu rằng, khi gặp Bùi Thiệu phải cung kính, gọi là Thiếu tướng quân, không được lớn nhỏ hỗn hào. Hơn nữa, còn phải nói lời xin lỗi và hỏi thăm bệnh tình của hắn.
Lâm Chiêu Chiêu nghe xong liền thấy thật khó hiểu: "Bệnh của hắn đâu phải do con gây ra, tại sao con phải xin lỗi? Hơn nữa, lúc hắn đạp con một cú kia, hắn còn chưa xin lỗi con mà!"
Nuôi con đúng là còn khó hơn cả đánh giặc, Lâm Thượng chỉ biết ôm ngực than trời: "Tổ tông của cha ơi, thôi được rồi, lát nữa đến đó con đừng nói gì là được."
Cứ như vậy, sau khi bàn bạc xong, Lâm Chiêu Chiêu lại gặp Bùi Thiệu một lần nữa.