Sau đó, gã sai vặt nghiêng người, nói với Quy Nhạn đang đứng bên cạnh nàng: “Vị tỷ tỷ này không phải là khách, không tiện ở lại đây. Mời tỷ ra gian nhà phụ bên ngoài chờ là được ạ.”
Vừa mới đến phủ Quốc công, Tề quản sự đã gọi Chu Tường đi nói chuyện, bây giờ lại đến lượt Quy Nhạn phải tránh mặt. Quy Nhạn lo lắng nhìn Lâm Chiêu Chiêu.
Lâm Chiêu Chiêu chỉ do dự trong giây lát rồi cũng gật đầu đồng ý.
Thật ra cũng chẳng có gì phải tránh hiềm nghi cả. Nàng từng là người đã có chồng, và Bùi Thiệu dĩ nhiên cũng sẽ không đời nào “gặm lại cỏ cũ”.
Ba năm, hơn một nghìn ngày đêm trôi qua, Bùi Thiệu hẳn đã sớm chẳng còn bận tâm đến nàng nữa rồi.
Giống như khoảnh khắc họ vô tình gặp nhau ở cổng lớn vừa rồi vậy. Hắn dứt khoát tung người xuống ngựa, sải những bước chân vừa dài vừa nhanh, mắt không hề liếc ngang liếc dọc mà cứ thế đi lướt qua ngay trước mặt nàng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Chiêu Chiêu cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng. Bởi vì trong thâm tâm, nàng đã ích kỷ cho rằng hắn sẽ liếc nhìn mình một cái, hoặc ít nhất cũng buông lời chế giễu nàng một câu.
Thế nhưng, kết quả là không có gì cả. Hoàn toàn không có gì. Chỉ còn lại một cơn gió lạnh buốt khi bóng hắn lướt qua.
Lâm Chiêu Chiêu kín đáo thở ra một hơi nặng nề rồi quay sang nói với gã sai vặt: “Ta có một việc muốn hỏi cho rõ.” Nàng không biết nên xưng hô với gã sai vặt này thế nào, nên sau một thoáng ngập ngừng, nàng mới hỏi tiếp: “Rốt cuộc thì đến giờ nào Quốc công gia mới có thể gặp ta?”
Gã sai vặt suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hôm nay có Đới đại nhân và Lý đại nhân đến bái kiến, có lẽ sẽ không lâu đâu ạ. Xin phu nhân hãy kiên nhẫn chờ thêm một lát.”
Lại là chờ đợi.
Nàng thầm nghĩ, biết đâu lần này cũng chỉ là đổi một nơi khác để tiếp tục chờ đợi mà thôi.
Lâm Chiêu Chiêu đã hạ quyết tâm, nếu Bùi Thiệu còn tiếp tục đùa bỡn nàng như vậy, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba nàng đặt chân đến đây.
Sau khi gã sai vặt và Quy Nhạn đã lui ra ngoài, Lâm Chiêu Chiêu mới vừa ngồi xuống thì từ phía cửa đã vọng lại tiếng trò chuyện đang đến gần.
Qua khe hở giữa những chiếc tủ và kệ trưng bày, nàng có thể nhìn thấy khung cảnh trong gian chính. Bùi Thiệu đã thay triều phục, hiện đang mặc một bộ lan y màu đen viền đỏ sẫm thêu hoa văn mây và dơi. Dáng người chàng cao thẳng như tùng, ôn nhuận như ngọc. Thật lòng mà nói, nếu gạt bỏ tất cả những yếu tố khác sang một bên, thì chỉ riêng dung mạo và khí chất này thôi cũng đã là của hiếm trên đời.
Hai vị khách còn lại, một người mặc đạo bào màu trắng ngà, khoác ngoài một chiếc tỳ giáp màu tím sẫm, trông trạc ba bốn mươi tuổi, dung mạo thanh tú, nho nhã. Người còn lại thì mặc triều phục của võ quan tam phẩm, thân hình cao lớn, vừa nhìn đã biết là một vị võ tướng.
Quan viên tam phẩm, vậy mà đứng trước mặt Bùi Thiệu cũng phải cúi đầu tỏ vẻ cung kính.
Nào có giống như phụ thân của Tiêu thị, chỉ là một viên quan tòng ngũ phẩm mà ở Bá phủ đã có thể một tay che trời, chống lưng cho con gái. Ấy thế mà, một người như phụ thân của Tiêu thị dù có muốn cũng chẳng tìm đâu ra cửa để được gặp Bùi Thiệu.
Đúng như lời Tiêu thị đã nói, trên đời này có biết bao kẻ muốn kết thân với phủ Tĩnh Quốc công mà còn chẳng có lấy một cơ hội.