Chương 18

Đây đã là lần thứ hai Lâm Chiêu Chiêu đặt chân đến phủ Tĩnh Quốc công.

Khác với lần trước chỉ được dừng chân ở phòng ngoài, lần này, gã sai vặt đã dẫn Lâm Chiêu Chiêu và Quy Nhạn đi xuyên qua một cánh cửa hông. Và rồi, cảnh tượng hoa lệ, hoành tráng của phủ Quốc công cũng dần dần hiện ra trước mắt nàng.

Nhà cửa, lầu các được sắp đặt san sát mà vẫn có trật tự. Mái ngói lưu ly màu xanh biếc, lan can bằng ngọc được chạm trổ tinh xảo, tất cả đều đẹp đến mức không lời nào tả xiết. Dưới chân là con đường lát sỏi lục giác sạch sẽ tinh tươm. Dù tiết trời đang như thế này, nhưng vườn tược vẫn được chăm sóc vô cùng ngăn nắp, thậm chí đã có những khóm hoa ngọn cỏ đang vươn mình khoe sắc thắm. Hòn non bộ, hồ nước và cây cối hòa quyện, phản chiếu lẫn nhau, tạo nên một khung cảnh vừa cổ kính, trang nghiêm mà lại không kém phần xa hoa, lộng lẫy.

Quả thật, chỉ có những gia tộc thế gia huân quý với bề dày lịch sử hàng trăm năm mới có được sự tích lũy và nội tình như thế này. So với nơi đây, cảnh quan vườn tược của Bá phủ trông thật nhỏ bé, tầm thường.

Chẳng bao lâu sau, gã sai vặt đã dẫn họ đến trước một gian nhà có treo tấm biển đề ba chữ “Thủy Thiên Trai”. Bên ngoài cửa chính, có một nha hoàn dáng người cao ráo đang đứng chờ sẵn. Dường như không hề tò mò về khách đến, nha hoàn này chỉ cúi mắt rồi đưa tay vén rèm lên.

Lâm Chiêu Chiêu bất giác khựng lại.

Nơi này, dường như không phải là nơi mà một người ngoài như nàng có thể tự tiện bước vào.

Nhưng rồi nàng lại nghĩ, thôi kệ. Đây là sự sắp xếp của Bùi Thiệu, nàng thì có tư cách gì mà chất vấn chứ?

Bước vào bên trong Thủy Thiên Trai, sau khi đi qua một tấm bình phong bằng gỗ mun đen viền vàng được chạm rỗng hoa văn hình mây, hiện ra trước mắt là gian chính. Tại đây, có một chiếc bàn dài bằng gỗ gụ với hoa văn dây leo hoa sen, hai bên được kê thêm hai bộ bàn vuông và ghế quan mạo tứ xuất đầu. Trông qua, đây rõ ràng là nơi dùng để hội họp, tiếp khách.

Thế nhưng, gã sai vặt vẫn tiếp tục dẫn nàng đi sâu vào bên trong. Vòng qua mấy chiếc tủ và kệ trưng bày đồ cổ, thì ra phía sau còn có một khoảng không gian khác. Ở đó đặt một chiếc sập rộng, bên trên có sẵn gối mềm và chăn ấm. Bên cạnh là một bộ bàn ghế cùng chất liệu gỗ, trên bàn, sách vở được xếp đặt có chút lộn xộn. Ngoài ra còn có một chiếc lò sưởi tay bằng đồng tráng men pháp lam, trông đã có vẻ cũ kỹ.

So với gian ngoài, nơi này còn phảng phất một mùi hương gỗ thông lành lạnh, thanh mát.

Xem ra, đây chính là nơi Bùi Thiệu thường nghỉ ngơi vào ngày thường.

Gã sai vặt lên tiếng giải thích: “Thủy Thiên Trai là nơi Quốc công gia thường ngày xử lý công vụ và tiếp khách. Lát nữa ngài ấy còn có khách khác đến, vậy nên mời phu nhân tạm thời ngồi đây chờ một lát.”

Nghe vậy, Lâm Chiêu Chiêu chỉ khẽ gật đầu.