Chương 17

Dương Khoan cũng đã cố gắng hết sức tìm cách nhờ vả khắp nơi nhưng đều không có kết quả. Dù vậy, trong lòng hắn ta lại thầm may mắn rằng, ngày trước khi đại ca viết xong bài thơ kia, có hỏi hắn ta có muốn ký tên chung không, hắn ta đã từ chối.

Khi đã cùng đường bí lối, Lão thái quân lại tìm đến Lâm Chiêu Chiêu.

Lần này, Lâm Chiêu Chiêu đã từ chối.

Vốn dĩ việc Dương Khoan có thể trở về cũng chẳng phải nhờ công của nàng.

Thay vì lại đến Quốc công phủ ngồi chờ vô ích một canh giờ rưỡi, chi bằng cứ đợi xem khi nào Thánh thượng tâm trạng tốt, bậc thiên tử không chấp kẻ tiểu nhân, rồi thả Bá gia về.

Chỉ là hai ngày sau, Lão thái quân lại nhắc đến lần thứ ba. Nàng không thể từ chối được nữa, đành phải ra ngoài cho có lệ.

Lâm Chiêu Chiêu ngáp một cái trên xe ngựa.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc này đã gần đến giờ Dậu, trên đường phố người qua kẻ lại, tiếng nói cười không ngớt. Bóng người vội vã về nhà trông đông đúc hơn hẳn, so với lần đầu nàng ra ngoài, không khí đã tốt hơn rất nhiều.

Suy cho cùng, sự việc cũng đã qua một tuần, có lẽ bóng ma của vụ án Đông Cung mưu nghịch cũng đã dần tan đi, và cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả.

Lâm Chiêu Chiêu nhắm mắt dưỡng thần trên xe. Khi đến phố Đông, xe ngựa đi thêm một đoạn nữa rồi dừng lại. Qua tấm rèm che, nàng nghe thấy tiếng Chu Tường đang chào hỏi hàn huyên với người gác cổng.

Mọi thứ y hệt như ngày hôm đó.

Lâm Chiêu Chiêu cúi người xuống xe, liếc nhìn đôi sư tử đá ở cổng Tĩnh Quốc công phủ.

Thôi được rồi, lần này lại phải đợi bao nhiêu canh giờ nữa đây.

Bỗng nhiên, nàng thấy người gác cổng cúi đầu chào về phía sau mình, cất cao giọng: “Quốc công gia an lành.” Chu Tường cũng vội vàng cúi người hành lễ theo: “Xin thỉnh an Quốc công gia.”

Bùi Thiệu vậy mà đã trở về.

Lâm Chiêu Chiêu khựng bước, ngón tay khẽ vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo, lúc này mới từ từ xoay người lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Kim ô chìm về phía tây, ánh sáng và bóng tối nhập nhoạng. Một nam tử cao lớn quay lưng về phía ánh tà dương yếu ớt, ngồi trên lưng một con tuấn mã toàn thân đen tuyền. Bóng người đổ dài, viền thân hình được khắc họa thành một đường bóng rõ nét.

Hắn mặc mãng bào màu đỏ thẫm, đai lưng bằng da khảm ngọc trắng thắt lấy vòng eo hẹp, mái tóc đen được búi gọn trong Lương quan. Dưới vành mũ miện là đôi mày kiếm sắc bén kéo dài đến tận thái dương, đôi mắt hẹp dài, trong con ngươi đen láy ẩn chứa ánh sáng sắc bén, so với ngày xưa lại thêm ba phần lạnh lùng quyết đoán. Điều này khiến người ta khi nhìn vào sẽ bị khí thế uy nghiêm của hắn làm cho kinh sợ trước, thay vì chú ý đến phong thái tuấn tú của hắn.

Đó là cái uy được tích tụ của kẻ bề trên, là thứ mà một Bùi Thiệu của ngày xưa không hề có.

Lâm Chiêu Chiêu ngẩn người.

Bùi Thiệu, đã sớm không còn là thiếu niên của ngày ấy nữa rồi.