Lâm Chiêu Chiêu dùng ngón tay thon dài nhón một miếng bánh hoa quế, rồi chậm rãi nhai.
Quả nhiên nàng đoán không sai, Tiêu thị sẽ nhắc đến Bùi Thiệu. Chẳng qua là vì mấy hôm trước khi về nhà mẹ đẻ, cha của thị cứ sầu não vì không có cách nào kết giao được với Tĩnh Quốc công phủ. Thế nên lần này đến đây thăm dò, thị bèn cảm thấy mình sinh ra hơi sớm, nếu không, biết đâu đã có thể gả vào Tĩnh Quốc công phủ làm chủ mẫu, đó là chuyện vẻ vang biết bao.
Tiêu thị ra vẻ tiếc nuối, than rằng: “Một nhân vật tầm cỡ như vậy, sao đến giờ đã quá hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa cưới vợ cả chứ.”
Lâm Chiêu Chiêu đáp: “Ta không biết.”
“Cũng phải, chuyện của Bùi Quốc công đâu phải hạng người như chúng ta có thể nghe ngóng được.” Nói rồi, Tiêu thị bỗng tỏ ra thần bí, ghé sát lại, hạ giọng nói cực nhỏ: “Này, muội nói xem, liệu hắn có phải bị... cái đó không?”
Lâm Chiêu Chiêu nhất thời chưa hiểu ra: “Cái đó là cái nào?”
Tiêu thị “chậc” một tiếng, rồi liếc mắt xuống phần dưới cơ thể. Bấy giờ Lâm Chiêu Chiêu mới vỡ lẽ, thì ra Tiêu thị đang đoán Bùi Thiệu bị bất lực!
Cũng đúng thôi, một người đàn ông đã hai mươi lăm tuổi, nếu nhanh nhẹn một chút thì chỉ vài năm nữa là đã có thể lên chức ông nội rồi. Ấy vậy mà Bùi Thiệu vẫn cứ một thân một mình, sao có thể không khiến người ta đồn đoán cho được?
Thậm chí, nếu Bùi Quốc công thật sự đến ba mươi tuổi vẫn không cưới vợ, ngay cả thϊếp cũng không nạp, thì e rằng lời đồn này sẽ lan khắp Thượng Kinh mất.
Lâm Chiêu Chiêu gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Bùi Thiệu sẽ nổi trận lôi đình thế nào nếu một ngày kia nghe được tin đồn như vậy.
Bùi Thiệu à Bùi Thiệu, huynh cũng có ngày hôm nay.
Hiếm khi nàng lại vui vẻ đến thế, cười đến mức phải ôm cả bụng.
Tiêu thị cũng cười theo. Đàn ông mà, dù quyền thế trong tay có lớn đến đâu, nhưng nếu “thứ đó” vô dụng thì cũng chẳng bằng Dương Khoan nhà nàng ta được.
Bởi vì Nhị gia trở về, phủ Bắc Ninh Bá được một phen náo nhiệt ngắn ngủi. Nhưng đến sáng mùng bảy, khi Dương Tiêu vẫn chưa từ trong cung trở về phủ, thì cả Bá phủ lại một lần nữa chìm trong im lặng.
Vương thị ngày nào cũng khóc lóc thảm thiết, không biết Bá gia có thể chịu đựng cuộc sống ở Tử Vân Các đó được bao lâu. Bà ta cho người đi dò hỏi, nhưng trong cung lại canh phòng nghiêm ngặt hơn cả nhà lao, một tiếng ho cũng không thể lọt ra ngoài.